Chương 37: (Vô Đề)

Họ trở về căn hộ gần công ty của Phó Châu.

Bình thường phải mất gần một tiếng lái xe, nhưng lần này họ chỉ tốn hơn nửa tiếng một chút là đã về đến nhà.

Vừa bước vào sảnh, Phó Châu có vẻ bình tĩnh lại đôi chút. Hắn treo áo khoác của Úc Linh lên rồi hỏi cậu có đói không.

Mỗi lần đến nhà Tống Trân Thư, Úc Linh đều ăn rất no, nên cậu lắc đầu, và ngay sau đó, Phó Châu liền bế cậu lên.

Phòng ngủ rộng rãi sáng sủa.

Bộ đồ ngủ của Úc Linh rất mềm, vừa được ủ trong áo khoác suốt quãng đường, người cậu ấm áp vô cùng. Phó Châu đặt cậu xuống giường, cúi người hôn nhẹ lên tuyến thể của cậu.

Úc Linh nhạy cảm rụt cổ lại, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, khẽ cau mày nói: "Phó tiên sinh, nếu sáng mai bác trai bác gái phát hiện chúng ta không có ở đó, thì phải giải thích thế nào đây ạ?"

Phó Châu chỉ chăm chú hôn cậu, khẽ ngậm lấy môi cậu, đáp lại không mấy tập trung: "Cứ nói là chúng ta có việc đột xuất."

"..."

Úc Linh cảm thấy như mình vừa bị qua loa.

Lý do này vừa nghe đã thấy miễn cưỡng rồi.

Cậu muộn màng nhận ra rằng, thực ra về hay không về cũng chẳng khác gì nhau.

Ngày mai họ không phải đi làm cũng chẳng phải đi học, nửa đêm đột nhiên biến mất, thực ra chỉ cần đoán bừa cũng biết lý do.

Chẳng mấy chốc, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên. Úc Linh bị Phó Châu hôn đến mức đầu óc choáng váng, chẳng thể nghĩ ngợi thêm điều gì.

Phó Châu đã chuẩn bị rất lâu trước đó, thậm chí còn thực hiện một lần đánh dấu tạm thời.

Pheromone mạnh mẽ và đậm đặc của Alpha, kèm theo cảm giác đau nhói truyền vào cơ thể. Úc Linh bị kích thích đến mức toàn thân run rẩy. Ngay sau đó, hương hoa hồng như thể có ai đó đánh đổ lọ nước hoa, lan tỏa khắp cả căn phòng.

Khi Phó Châu rút răng lại, nhẹ nhàng liếm lên tuyến thể sưng tấy của Omega, cơ thể Úc Linh đã hoàn toàn mềm nhũn.

Ngón tay thon dài của Alpha lại ấn xuống, dò xét một chút.

Chọc đến nỗi Úc Linh vội co chân lại, nhưng Phó Châu nhanh chóng giữ chặt eo cậu, không để cậu cử động lung tung.

Úc Linh khẽ giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ giống như muốn khóc, biểu thị sự phản đối của mình.

"Phó tiên sinh..." Cậu cảm thấy thế là đủ rồi, thậm chí còn nghe được vài tiếng nước rất nhỏ vang lên bên tai, khiến cậu cực kỳ xấu hổ. "Được rồi mà."

Omega bất chợt nói với vẻ ấm ức.

Phó Châu lại cúi xuống, hôn hôn cậu.

Hơi thở của Alpha cũng trở nên nặng nề hơn, giọng khàn khàn trấn an cậu, bảo cậu đợi thêm chút nữa.

Vì không phải đang trong kỳ phát tình, cơ thể không dễ dàng thích nghi, nên việc chuẩn bị đầy đủ là rất cần thiết.

Sau khi cố nhẫn nhịn thêm một lúc lâu, đến khi Úc Linh gần như sắp khóc, Phó Châu cuối cùng cũng rút tay lại.

Hắn nhanh chóng cúi người, ôm lấy Omega bị bắt nạt đến mức mặt đỏ bừng vào trong lòng, lồng ngực cứng cáp và nóng rực áp sát vào cậu.

Toàn thân Phó Châu căng chặt, hắn ôm lấy chân Úc Linh, dùng cách dịu dàng để hôn cậu, nuốt trọn những tiếng kinh hô và nức nở trong cổ họng Omega giữa đôi môi của hai người.

Sự chuẩn bị của Phó Châu rất hiệu quả, Úc Linh không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.

Cảm giác mãnh liệt lan ra khắp cơ thể khiến cậu không ngừng run rẩy, nước mắt lại không kìm được mà tuôn trào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!