Sự thật là Úc Linh hoàn toàn không hề có ý định bảo Phó Châu dừng lại.
Ánh đèn trong phòng ngủ đã được điều chỉnh xuống mức thấp nhất. Phó Châu nhẹ nhàng cởi áo ngủ của Úc Linh, ôm cậu tựa vào đầu giường.
Bàn tay hắn nâng niu lấy Úc Linh, giữ chặt khuôn mặt cậu và hôn thật lâu.
Đó là cách hôn mà Úc Linh thích nhất, dịu dàng và đằm thắm.
Cả hai đều cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau.
Môi chạm môi, đầu lưỡi chậm rãi quấn quýt trong khoang miệng, Úc Linh thoải mái đến mức cơ thể dần dần trở nên mềm nhũn, thiếu dưỡng khí khiến cậu càng lúc càng yếu ớt.
Đầu gối tì xuống giường, đôi chân bắt đầu run rẩy, dần dần không còn chút sức lực nào.
Bàn tay mạnh mẽ và nóng bỏng của Alpha áp lên thắt lưng cậu, Úc Linh hoàn toàn tin tưởng Phó Châu, nên thở hổn hển và thả lỏng dựa vào hắn.
Nhưng Phó Châu lại không đỡ lấy cậu.
Lưng Úc Linh đột nhiên cứng đờ, phát ra một tiếng kinh hô.
Cậu hoảng loạn cố gắng dùng sức để thoát ra, nhưng bàn tay trên eo lúc này đã thay đổi vị trí, dùng sức mạnh không thể kháng cự ép cậu xuống.
Đôi mắt Úc Linh phủ ánh nước, hơi mở to, răng nghiến chặt, nhưng cuối cùng vẫn không phản kháng nữa.
Chỉ là cậu cong lưng, tựa trán vào vai Phó Châu, thở dồn dập.
Ánh mắt Alpha tối lại, rất nhanh hắn cảm nhận được hơi ấm trên cổ mình, nhưng động tác vẫn không ngừng.
Hắn rút tay, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của Omega đã đẫm mồ hôi, động tác chậm rãi nhưng mạnh mẽ, cho cậu đủ thời gian thích nghi.
Không rõ đã qua bao lâu, cơ thể căng cứng của Úc Linh dần dần thả lỏng, giống như miếng bơ tan chảy trong ngày hè nóng nực.
Omega áp gò má nóng hổi lên cổ Phó Châu, khoé mắt rịn ra những giọt nước mắt sinh lý.
Cậu hơi nhíu mày, khi cảm thấy dễ chịu, đôi môi hé mở vô thức phát ra những tiếng rên rỉ.
Cho đến lúc này, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng vì cơ thể Úc Linh vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh, dẫn đến việc dù đang ở trong kỳ phát tình, cơ thể của cậu đã vào trạng thái mở ra tự nhiên, nhưng vẫn rất chật hẹp.
Cơn đau nhói đột ngột lan từ bụng dưới, khiến khuôn mặt Úc Linh lập tức trắng bệch.
Thế nhưng, cậu chỉ ôm chặt cổ Phó Châu, giấu mặt đi, không để mình phát ra tiếng nào.
Ban đầu Phó Châu không nhận ra.
Hoặc có thể lúc này, bản năng của Alpha đã lấn át lý trí hắn.
Được đánh dấu hoàn toàn bạn đời của mình, thoả mãn khao khát chiếm hữu và chinh phục, đó là bản năng nguyên thủy nhất của Alpha.
Phó Châu thở nặng nề, ánh mắt tối sầm, nảy sinh một chút ý nghĩ không kiềm chế nổi.
Cho đến khi cảm thấy cơ thể trong lòng đang run rẩy, hắn mới dần dần tỉnh lại.
Phó Châu thay đổi nét mặt, ôm lấy Úc Linh, xoay người để có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu rõ ràng hơn.
Không còn sự kích thích, cơn đau cũng dần dần giảm đi, nhưng khuôn mặt đầy nước mắt của Omega vẫn tái nhợt.
Thần sắc của Phó Châu trở nên trầm mặc, trong lòng tràn ngập sự tự trách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!