Tài xế vẫn chưa rời đi, Phó Châu bế Úc Linh lên xe, cả hai ngồi ở ghế sau.
Úc Linh vẫn đeo cặp sách trên vai, Phó Châu hạ tấm chắn trong xe xuống rồi kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Hắn gỡ cặp của cậu xuống để sang một bên, lấy một tấm chăn phủ quanh người cậu.
Từ khi ngửi thấy mùi pheromone của Phó Châu, Úc Linh đã có chút mơ màng muốn ngủ.
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ cơ thể của cậu dường như tăng cao hơn chút, đôi má mịn màng của Omega áp sát vào cổ của Alpha, cả hơi thở phả ra cũng nóng hổi.
Khi đến bệnh viện, Úc Linh đã ngủ thiếp đi, chỉ có đôi mày hơi nhíu lại vì khó chịu.
Phó Châu không nỡ đánh thức cậu, một tay đỡ dưới người, tay kia giữ lưng cậu, cứ thế bế ra khỏi bãi đỗ xe.
Vào đến sảnh bệnh viện, hắn kéo một góc chăn lên che mắt Úc Linh, tránh cho cậu bị chói mắt bởi ánh sáng đột ngột.
Ngoài trời đã tối hẳn, giờ này bệnh viện tư nhân cũng vắng người, không gian rất yên tĩnh.
Họ vẫn tìm đến bác sĩ Lương quen thuộc với tình trạng cơ thể của Úc Linh nhất.
Bác sĩ Lương đang ngồi trong văn phòng chủ nhiệm, thấy Phó Châu bế Úc Linh vào, trong mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Phó tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Phó Châu ngồi xuống, vẫn ôm Úc Linh trong lòng.
Úc Linh vốn ngủ không yên, vừa hơi động, cậu đã khẽ cựa đầu, như thể sắp tỉnh.
"Bị sốt," Alpha ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng, vẻ mặt vẫn như thường, "Có lẽ là do kỳ phát tình."
Phó Châu cũng khá quen với tình trạng này rồi.
Từ lần đầu Úc Linh đến trang viên và sốt cao vì kỳ phát tình, sau đó cơ thể cậu đã dần ổn định hơn, đã phát tình hai lần nữa theo chu kỳ Omega thông thường.
Nhờ điều trị cẩn thận và chăm sóc chu đáo, lần gần nhất khi Úc Linh có biểu hiện sốt trước kỳ phát tình, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ hơn 38 độ một chút. Đó là dấu hiệu cho thấy hệ miễn dịch của cậu đã được cải thiện đáng kể.
Khi đó Phó Châu cũng yên tâm phần nào, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn.
Nhưng trên đường đến đây, hắn đã nhiều lần thử đo thân nhiệt của Úc Linh.
Ước chừng đã lên đến hơn 39 độ.
Đây là lý do khiến Phó Châu cảm thấy lo lắng.
Lúc hai người nói chuyện, Úc Linh đã nhanh chóng tỉnh lại, Omega vòng tay ôm lấy eo Phó Châu, theo bản năng dụi mặt vào cổ hắn.
Đến khi mở được mắt, cậu vẫn mất một lúc để nhận thức mình đang ở đâu. Mãi đến khi thấy bác sĩ Lương ngồi đối diện, cậu mới dần dần tỉnh táo hơn.
Nhận ra có người ngoài, Omega liền lúng túng, vùng vẫy muốn rời khỏi đùi Phó Châu.
Chân cậu ngay lập tức bị giữ lại, Phó Châu ôm chặt cậu hơn, kéo chăn phủ kín lại.
Úc Linh không còn chút sức lực nào, bị quấn chặt đến nỗi chẳng thể thò tay ra, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "... Phó tiên sinh."
"Em ngoan nào." Thấy sắc mặt cậu nhợt nhạt đến trong suốt, lại còn sốt đến đỏ cả khóe mắt, Phó Châu không khỏi cảm thấy khó chịu.
Alpha nhíu mày, cúi xuống hôn nhẹ lên cái trán nóng rực của Úc Linh, giữ cậu lại, không cho cậu nhúc nhích: "Ngồi yên, để bác sĩ khám cho em."
Úc Linh: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!