Chương 29: (Vô Đề)

Mặt Úc Linh đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn định thần lại, càng không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói kia.

Cổ tay bị trói, cậu có phần khó khăn trong việc giữ thăng bằng, ngồi trên đùi Alpha, cậu cựa quậy một cách bất an, như thể sợ sẽ ngã ngửa ra phía sau.

Nhưng lo lắng này rõ ràng là dư thừa.

Phó Châu ngồi vững vàng bên mép giường, một tay vòng chắc chắn qua eo gầy của cậu, tay kia giữ lấy sau gáy, ấn đầu Úc Linh lại gần để tiếp tục hôn cậu.

Lần này nụ hôn trở nên dịu dàng hơn.

Đôi môi mềm mại của cậu bị Alpha nhẹ nhàng chiếm lấy từng chút một, chậm rãi thưởng thức như đang tìm cách khiến Úc Linh thoải mái.

Úc Linh thở dốc, cơ thể dần trở nên mềm nhũn, sắp không còn ngồi vững được nữa.

Omega bắt đầu phản ứng, dường như muốn đưa tay ôm lấy người đối diện, nhưng vừa động cánh tay thì lại nhớ ra rằng cổ tay mình vẫn đang bị trói.

Thế là cậu nhẹ nhàng giãy nhẹ, miệng phát ra âm thanh yếu ớt, mong Phó Châu sẽ tháo nó ra.

Phó Châu lại như không hiểu ý, nhân lúc Omega hé miệng, đầu lưỡi của hắn lướt qua kẽ môi và hàng răng cậu, rồi tiếp tục thâm nhập sâu hơn, dẫn dắt Úc Linh hòa nhịp.

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài rất lâu, khiến Úc Linh dần chìm vào trong đó. Pheromone không thể kiềm soát được mà lan tỏa ra ngoài, hoàn toàn bị Phó Châu dẫn dắt.

Ngay cả khi nụ hôn của Alpha dời xuống cổ, cúc áo ngủ trên cổ áo rộng của cậu đã bị tháo ra hơn nửa, Úc Linh cũng không nhận ra.

Cho đến khi bàn tay đang giữ sau gáy bỗng dưng chuyển xuống, ấn nhẹ vào giữa hai người.

Như một con thú nhỏ bị bắt trúng điểm yếu, mắt Úc Linh thoáng run rẩy, cậu vội vàng tránh nụ hôn của Phó Châu, ánh mắt lơ đãng trong màn sương, giờ lại lóe lên vài phần kinh ngạc.

Úc Linh thực sự ngây ngô trong chuyện này, nơi đó của cậu chưa từng bị ai chạm đến.

Qua lớp vải của chiếc quần ngủ, cậu đỏ mặt, muốn khép chặt hai chân lại, nhưng với tư thế ngồi đối diện thế này, điều đó rõ ràng là không thể.

Cậu muốn đẩy Phó Châu ra, nhưng cổ tay lại bị trói chặt không thể nhúc nhích.

"Phó tiên sinh......." Omega hoảng hốt cảm thấy bản thân như bị kiểm soát hoàn toàn, giống một con cá đợi bị làm thịt.

Một tay Phó Châu ấn lên chân cậu, giữ cơ thể người trong lòng không ngã. Tay còn lại hắn nhẹ nhàng di chuyển, khiến Úc Linh lập tức căng cứng, hốc mắt đỏ lên vì xấu hổ.

"Vậy ra là em cũng có phản ứng với tôi."

Dù hơi thở của Alpha cũng nặng nề, nhưng từ lúc hắn nói muốn "dạy dỗ" người, vẻ mặt của hắn vẫn chưa hề lơi lỏng.

Trong mắt hắn hiện lên tia nóng rực khó lường, vừa tối vừa sâu thẳm, khiến người ta cảm nhận được một loại nghiêm khắc.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Úc Linh cảm thấy sợ hãi vào lúc này.

Rồi cậu nghe Phó Châu nhàn nhạt nói: "Cứ tưởng em không hề thích tôi."

Úc Linh cứng đờ người, cứ như bị những lời này dọa cho choáng váng.

Cậu không hiểu sao Phó Châu lại nói như vậy, tim Omega chợt siết lại, sắc mặt cũng vì thế mà tái đi.

Ngay cả hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí tựa hồ cũng ngưng đọng lại.

Nhưng đúng lúc này, cái tay của Phó Châu lại cố ý trêu đùa cậu.

Cảm giác như có dòng điện xẹt qua khắp cơ thể, Úc Linh đạp chân vào ga giường, cố sức vùng vẫy, nhưng Phó Châu chỉ cần một tay đã giữ chặt eo cậu, dễ dàng khiến cậu bất động.

Alpha ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm tựa như bị bao phủ trong lớp sương mù dày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!