Chương 28: (Vô Đề)

Điện thoại vừa ngắt được hai phút, Úc Linh đã thấy hối hận.

Vừa rồi cậu thực sự xấu hổ đến không thể chịu nổi.

Giờ thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, nằm trong căn phòng tối đen, cảm giác ngượng ngùng đã dần nguôi ngoai, Úc Linh bắt đầu nhận ra rằng mình không nên ngắt điện thoại của Phó tiên sinh một cách đột ngột như vậy.

Úc Linh cuộn người trong chăn, hai tay cầm điện thoại, mở màn hình lên rồi lại tắt, không ngừng lặp đi lặp lại.

Cậu muốn gọi nhưng lại sợ Phó Châu vẫn chưa xong việc, mà làm thế sẽ càng thêm phiền nhiễu...

Không biết đã băn khoăn bao lâu, chính Phó Châu lại là người gọi lại, lần này là cuộc gọi video.

Úc Linh khựng lại một chút, đợi tiếng chuông vang lên hết một lần rồi mới bắt máy.

So với căn phòng tối đen của cậu, bên phía Phó Châu đèn sáng rực rỡ.

Dường như Alpha vừa mới tắm lại lần nữa, toàn thân còn mang hơi nước ẩm ướt, bước ra từ phòng tắm.

Cả hai chạm mắt nhau, đôi mắt của Phó Châu hơi cụp xuống, trong bóng tối mờ ảo, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh, như thể còn đọng lại chút dư vị ái ân, tạo cho hắn vẻ quyến rũ mà ngày thường không thể thấy được.

Úc Linh vừa chạm mắt với hắn liền thấy cả người nóng bừng, vội vàng dời ánh nhìn sang chỗ khác.

Phó Châu ngồi xuống ghế sofa, giọng điềm tĩnh nhưng mềm mại: "Úc Linh, bật đèn lên nào."

Úc Linh nhất thời không hiểu ý hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Cậu không bước ra khỏi chăn mà dùng giọng nói để bật đèn trên trần.

Phòng ngủ lập tức sáng trưng, Phó Châu cũng thấy rõ người ở đầu bên kia màn hình.

Omega cuộn tròn trong chăn, chỉ ló mỗi cái đầu, cằm cũng bị chăn che khuất, hai gò má vẫn còn đỏ hồng.

Phó Châu nhíu nhẹ mày, ánh nhìn chăm chú vào màn hình vài giây, rồi khẽ hỏi: "Em giận tôi sao?"

Úc Linh ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, mái tóc mềm mại càng bị cọ xát đến rối tung.

"Không, em không hề giận ngài."

Sao cậu có thể giận Phó Châu được chứ.

Bên kia màn hình, Phó Châu dường như thở phào nhẹ nhõm, nét căng thẳng trên trán cũng giãn ra.

"Xin lỗi." Alpha khẽ động yết hầu, nhìn cậu nói: "Là vì tôi quá nhớ em."

Úc Linh không kìm được mà siết chặt điện thoại, hàng mi khẽ run.

Những lời thẳng thắn của đối phương khiến trái tim cậu thắt lại, toàn thân như nhũn ra.

"Em lại ngủ trên giường của tôi."

Trong mắt Phó Châu dường như lóe lên ý cười, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc: "Thực sự là kiềm chế không được."

Úc Linh vội vàng lại kéo chăn trùm kín người, chỉ chừa mỗi đôi mắt.

Nhưng trốn được hai giây, cậu lại tự mình hé miệng ra, nhỏ giọng nói với Phó Châu: "Em cũng rất nhớ ngài."

Úc Linh vốn dĩ không đủ can đảm để nói trực tiếp những lời như vậy.

Nhưng sự thẳng thắn của Phó Châu đã tác động đến cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!