Trở về trang viên thì vẫn chưa đến 10 giờ tối, Úc Linh được Phó Châu quấn trong tấm chăn, bế xuống khỏi xe.
Bước chân của Alpha ấy khá chậm, vòng tay vững vàng, khiến Úc Linh vẫn ngủ say mà không hề tỉnh giấc.
Đến phòng ngủ, Tần quản gia đi theo bên cạnh, giúp lấy tấm chăn đi. Phó Châu lại cúi người, cẩn thận tháo giày tất và đắp chăn cho cậu.
"Sao lại uống say thế này." Tần quản gia nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Úc Linh, thấy trong giấc ngủ mà cậu vẫn khẽ nhíu mày, ông đứng ở cuối giường lo lắng không yên.
Phó Châu trông có vẻ lạnh lùng hơn hẳn mọi khi, giọng nói cũng không dịu dàng mấy, nhưng lời lẽ lại rất chu đáo: "Nằm ngủ thế này sẽ không thoải mái, lát nữa chắc chắn em ấy sẽ tỉnh."
Alpha nói nhỏ: "Nấu chút cháo dễ tiêu hóa và canh giải rượu, chú để ý Úc Linh, em ấy tỉnh dậy thì ăn chút rồi hãy ngủ tiếp."
Tần quản gia vội vàng đáp lời, ngay lập tức xuống lầu phân công người chuẩn bị. Trước khi ra khỏi phòng, ông còn không nhịn được mà quay lại nhìn.
Phó Châu vẫn đứng yên bên giường Úc Linh, vô cùng trầm mặc.
Thân hình cao lớn của Alpha ẩn mình trong bóng tối, dường như chẳng khác biệt gì so với thường ngày, nhưng Tần quản gia cứ cảm thấy có điều gì đó rất quan trọng đã xảy ra.
Trên xe, Phó Châu đã lập tức liên hệ với Dương Tễ và các vệ sĩ bên cạnh Úc Linh, yêu cầu họ điều tra tất cả những ai đã tiếp xúc với Úc Linh gần đây và báo cáo chi tiết về từng người.
Dù là Alpha hay Beta, thậm chí những Omega có mặt tối nay, kể cả Khang Hiểu Bạch, cũng được tính vào.
Hắn làm việc luôn tỉ mỉ, không để lọt bất kỳ sơ suất nào, cũng không muốn xảy ra bất kỳ hiểu lầm nào ngoài ý muốn.
Mặc dù gần đây biểu hiện của Úc Linh đã có dấu hiệu rõ ràng, nhưng Phó Châu vẫn muốn đảm bảo không có khả năng nào khác.
Úc Linh ngủ được hơn một tiếng, rượu bớt đi phần nào, cậu liền nhanh chóng tỉnh lại.
Quần áo trên người nồng nặc mùi rượu, lại thêm mồ hôi thấm ra khiến cậu thấy dính dớp, khó chịu. Ý nghĩ đầu tiên khi tỉnh lại là muốn đi tắm.
Tần quản gia vội ngăn cậu lại, bảo rằng không ăn gì mà đi tắm rất dễ bị choáng.
Khi bát cháo thịt nạc đặc quánh được bưng tới cùng với vài món ăn kèm, Úc Linh đành ngồi xuống bên bàn trong phòng ngủ.
Tần quản gia theo dõi sát sao, bắt cậu uống nửa bát canh giải rượu, làm dịu đi phần nào cảm giác nóng rát trong dạ dày.
Có lẽ cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nên thần sắc rất kém, mặt hơi tái nhợt, cả người lơ mơ mất hồn.
Omega chậm rãi húp cháo, dù cơ thể cảm thấy rất đói, nhưng động tác nuốt lại có hơi khó khăn.
Một lúc sau, dường như chợt nhớ ra điều gì, cậu mở lời hỏi mình đã về bằng cách nào.
Từ nãy đến giờ Tần quản gia vẫn lo lắng nhìn cậu, nghe vậy liền cười nói: "Tất nhiên là tiên sinh đón cháu về rồi."
"Cháu ngủ rất say, tiên sinh không nỡ đánh thức, xuống xe còn tự tay bế cháu suốt dọc đường." Tần quản gia có vẻ thích thú khi kể về những điều này, giọng đầy sự hài lòng, kèm theo nụ cười tươi, nhân tiện còn khuyên bảo, "Cháo này cũng là do tiên sinh đặc biệt dặn dò để cháu ăn đấy, Tiểu Linh nghe lời, ăn thêm vài muỗng nữa nào."
Nghe xong, Úc Linh dường như ngẩn người giây lát, rồi lại tiếp tục cúi đầu xoay xoay cái muỗng trong tay.
Cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng ăn hết nửa bát cháo.
Trước khi ra khỏi phòng, Tần quản gia vừa dọn dẹp đồ vừa hỏi Úc Linh có muốn đi gặp Phó Châu không.
"Từ khi về tiên sinh đã vào phòng làm việc, bây giờ cũng gần 12 giờ rồi, cũng không biết có chuyện gì mà quan trọng đến vậy."
"Chắc tiên sinh cũng chưa biết cháu đã tỉnh đâu, Tiểu Linh, cháu có muốn đến xem sao không?"
Nghe đến gặp Phó Châu, sắc mặt Úc Linh lập tức nhợt nhạt đi, cậu nhanh chóng lắc đầu.
"Cháu muốn đi tắm trước, chú Tần." Omega có chút hoảng hốt, nói nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!