Chương 23: (Vô Đề)

Lần này Úc Linh thực sự ngơ ngác.

Phòng ngủ khá rộng rãi, nhưng ở giữa đã đặt một chiếc giường đôi gần hai mét, nếu thêm một chiếc giường đơn nữa thì sẽ có vẻ chật chội.

Hơn nữa, điều này đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải ngủ chung phòng với Phó Châu.

Úc Linh bỗng cảm thấy có chút lúng túng.

Phó Châu như đúng lúc nhận thấy sự khó xử của cậu, hắn nhẹ nhàng nhượng bộ: "Cơ thể em không khỏe, nếu ngủ trên ghế sofa mà phát bệnh thì chú Tần nhất định sẽ trách tôi."

"Nếu em thấy khó chịu thì để tôi bảo y tá xin thêm một phòng bệnh mới."

Nghe đến việc xin phòng bệnh mới, Úc Linh rõ ràng càng khó chịu hơn.

Dù sao cậu đâu phải là bệnh nhân, thậm chí không phải người chăm sóc, lấy lý do gì để được ngủ trong phòng bệnh mới.

Vì thế, trong cơn mơ màng, cậu đã đồng ý.

Chỉ mất hơn 10 phút sau, cạnh giường của Phó Châu, cách một chiếc tủ đầu giường, đã có thêm một chiếc giường đơn mềm mại màu trắng tinh.

Tầm 10 giờ tối, cả bệnh viện đã im ắng.

Chỉ còn lại tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên ở hành lang và tiếng gió lùa qua với những hạt tuyết nhỏ bên ngoài.

Omega đã rửa mặt xong, thay vào bộ đồ ngủ trắng tinh mà bệnh viện cung cấp, dáng người gầy gò ngồi bên mép giường đơn, ánh mắt có chút ngây dại.

Úc Linh không có ý định tắm ở đây, may mắn là chiều nay sau khi chơi đùa với mèo ở trang viên, cậu cũng đã tắm rồi.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, bên ngoài là tiếng nước chảy từ phòng tắm, là Phó Châu đang tắm.

Âm thanh của nước chảy vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, như những nhịp trống dồn dập, khiến Úc Linh cảm thấy bối rối không yên.

Cậu dần dần bắt đầu thấy hối hận.

Việc một Alpha và một Omega ở cùng một phòng đã đủ gây nên cảm giác mập mờ.

Trước đây Úc Linh chưa từng trải qua tình huống này.

Có lẽ vì thái độ đề nghị vừa rồi của Phó Châu quá đỗi tự nhiên, khiến Úc Linh không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết thuận theo mà gật đầu đồng ý.

Bây giờ nhìn hai chiếc giường đặt song song, nghĩ đến người sẽ nằm ở giường bên cạnh, Úc Linh không thể không nhớ lại giấc mơ kỳ lạ về Phó Châu mà cậu từng có vào một đêm nọ.

Điều này khiến cậu bồn chồn không yên.

Úc Linh ngồi bên giường, không nhịn được mà đưa tay lên kiểm tra một lần nữa xem miếng dán ngăn pheromone của mình đã dính chắc chưa.

Giờ cậu chỉ hy vọng đêm nay có thể ngủ ngon lành, không gặp phải chuyện gì kỳ lạ nữa.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa phòng tắm, tiếp theo là tiếng bước chân trầm ổn, nhưng rất nhẹ nhàng của Alpha.

Nghe thấy vậy, Úc Linh ngập ngừng giây lát, sau đó nhanh chóng kéo chăn lên nằm xuống và nhắm mắt lại.

Nhưng dường như người bên ngoài không vội vào phòng ngay.

Alpha sau khi tắm xong, cơ thể ấm lên, lỗ chân lông mở ra, mùi pheromone cũng nồng đậm hơn bình thường.

Phòng khách đã chuyển sang chế độ thông gió, Phó Châu đứng ngoài đó một lúc lâu.

Đợi đến khi pheromone trên người hắn tan dần, hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng ngủ, lúc đó Úc Linh gần như đã ngủ thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!