Sau bữa sáng, vì cần phải tổ chức vài cuộc họp quan trọng nên Phó Châu rời đi trước để đến công ty.
Úc Linh thì có việc phải ghé qua trường lấy một ít tài liệu ôn tập và ghi chép.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tài xế riêng đã đợi sẵn ở cổng trường để đưa cậu đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó Thị.
Có lẽ Phó Châu đã thông báo trước, nên khi đến nơi, Úc Linh dễ dàng đi thẳng vào tòa nhà mà không gặp trở ngại nào.
Sảnh công ty mang phong cách sang trọng cao cấp, nhưng lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân của nhân viên đi lại và vài cuộc trò chuyện khe khẽ.
Là một gương mặt lạ, hơn nữa lại được tài xế riêng của Phó Châu dẫn vào, Úc Linh lập tức trở thành tâm điểm của những ánh nhìn tò mò, thăm dò từ mọi người.
Tài xế đến bàn lễ tân trao đổi vài lời, khi nghe đến tên của Úc Linh, nhân viên lễ tân lập tức trở nên nghiêm túc và kính cẩn.
"Chào cậu Úc, xin vui lòng chờ một chút, tôi sẽ báo ngay cho tổng giám đốc Phó."
Vốn đã cảm thấy ngại ngùng, Úc Linh lại nghe bảo phải làm phiền đến Phó Châu, cậu vội vàng nhỏ giọng nói: "Tôi tự đi tìm anh ấy, được không?"
Nghe cậu hỏi, nhân viên lễ tân khẽ quay đầu nhìn đồng nghiệp, rồi cả hai đồng thời nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Là những người đứng đầu trong "hội ăn dưa" của công ty, họ đã nghe nói Phó Châu vì một Omega mà chuyển về sống tại trang viên, còn thường xuyên tự mình đưa đón đối phương đi học. Tin tức này khiến họ đồn đoán không ngừng về thân thế của Omega được Phó Châu bảo vệ kỹ lưỡng đến vậy.
Nhưng dù họ có tưởng tượng thế nào, cũng không ngờ đó lại là một người với phong cách như thế này.
Omega mặc chiếc áo phao mềm mại, nhã nhặn, đeo một chiếc ba lô hai quai gọn gàng trên lưng, trông rõ ràng là một sinh viên chưa từng trải sự đời.
Bên ngoài nhìn đã đủ mềm yếu, mà giọng nói và cách nói chuyện cũng mềm không kém.
Trong lòng không ngừng bát quái, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lễ tân nhẹ nhàng giải thích với Úc Linh: "Xin lỗi cậu Úc, đây là lệnh của tổng giám đốc Phó, ngài ấy yêu cầu phải thông báo ngay khi cậu đến."
Nói xong, lễ tân đã kịp liên hệ, chỉ một lát sau, từ phía thang máy vang lên tiếng bước chân, một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng tiến lại gần.
Alpha mặc một bộ vest màu xám đậm, từng chi tiết trên người đều gọn gàng, phong thái trang nhã, cao quý. Tuy nhiên, nét mặt hơi cau lại cũng thể hiện sự vội vã.
Rõ ràng hắn đã xuống ngay sau khi nhận được thông báo.
Khi thấy Phó Châu đích thân đến, tài xế nhanh chóng rời đi.
Úc Linh vừa nhìn thấy Phó Châu thì mắt liền sáng lên, cậu vô thức nắm chặt ba lô, chạy nhanh đến.
Ở một nơi xa lạ như vậy, Omega không tránh khỏi cảm giác sợ sệt, nhìn thấy người quen giống như gặp được cứu tinh vậy.
Khi cậu đến trước mặt, vài sợi tóc đã vểnh lên vì chạy vội.
Phó Châu nhìn cậu, nét mặt điềm tĩnh thoáng chốc nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại tóc cho cậu.
"Vừa hay tôi vừa họp xong." Hắn thành thục lấy ba lô của cậu xuống, dẫn cậu về phía thang máy.
Nhận thấy ánh mắt xung quanh càng lúc càng rõ rệt, Úc Linh vô thức dựa sát vào bên cạnh Phó Châu, nhỏ giọng nói: "Ngài bận thế mà còn phải xuống, em có thể hỏi đường rồi tự lên được mà."
"Em mới đến đây lần đầu, không quen ai, tôi sợ em không thoải mái." Phó Châu giải thích.
Úc Linh liền ngượng ngùng mỉm cười.
Hai người đi thang máy đến văn phòng tổng giám đốc, những gương mặt xa lạ càng nhiều hơn, nhưng ai nấy đều bận rộn công việc nên không quá chú ý.
Úc Linh chỉ nhận ra một người là Dương Tễ, hai người chào xã giao ngắn gọn, rồi Dương Tễ cũng nhanh chóng tiếp tục công việc.
Phó Châu đưa Úc Linh vào văn phòng riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!