Chương 17: (Vô Đề)

Úc Linh trở về trang viên, cũng như mọi ngày, cậu tắm rửa, ăn tối, chơi với mèo, và không còn nhớ gì về cái túi đồ vật mà mình đã nhận trước đó.

Phó Châu cũng không nhắc lại chuyện này.

Trước khi đi ngủ, Úc Linh mơ hồ nghĩ về việc không biết cái túi đồ đó đã đi đâu, nhưng cậu lại cho rằng không cần thiết phải làm phiền Phó Châu chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, nên nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi đến trường, Úc Linh rất ngạc nhiên khi thấy Ninh Dương, cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình, đứng ngoài cổng trường.

Buổi sáng hôm đó, hai tiết học cuối cùng là hoạt động ngoài trời của lớp Úc Linh.

Vì thời gian kết thúc hoạt động sớm hơn thường lệ, khi Úc Linh bước ra khỏi cổng trường thì xe đón cậu vẫn chưa tới.

Đối diện với Ninh Dương, cảm giác sợ hãi trong Úc Linh nhiều hơn là ghét bỏ.

Khi còn sống trong nhà họ Ninh, Ninh Dương luôn là kẻ dễ dàng làm tổn thương cậu mà không phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Ninh Vọng Lan và Úc An Thật chưa bao giờ ngăn cản Ninh Dương.

Trong thời gian học cấp ba, rất nhiều khó khăn mà Úc Linh gặp phải đều do Ninh Dương gây ra.

Như việc không có miếng ngăn mùi dùng được, bữa sáng bị vô cớ ném vào thùng rác, sách vở bị nhét đầy bùn, bài tập thì biến mất không dấu vết......

Còn có chuyện sau một đêm, tất cả bạn học đều biết rằng pheromone của cậu là bệnh lý, rồi thì thầm bàn tán sau lưng và chế nhạo cậu.

Đối với người lớn, những chuyện đó chẳng là gì to tát.

Đôi khi, Úc Linh sẽ lấy hết can đảm đến nhờ Úc An Thật giúp đỡ, nhưng lại bị dạy rằng cậu đang làm quá lên, rồi bị khuyên không nên nhạy cảm như vậy, rằng Ninh Dương chỉ đang đùa giỡn với cậu thôi.

Mỗi lần như vậy, Ninh Dương đứng bên cạnh, cười rất đắc ý.

Với Úc Linh, nụ cười đó thật đáng sợ, khiến cậu thường xuyên gặp ác mộng.

Tất cả những gì cậu có thể làm là nhẫn nhịn và cố gắng tránh xa Ninh Dương.

Mặc dù Ninh Dương nhỏ hơn Úc Linh một tuổi, cũng là một Omega, nhưng vì được Ninh Vọng Lan và Úc An Thật nuông chiều, nên Ninh Dương phát triển cao hơn và béo hơn so với Úc Linh.

"Này Úc Linh!" Ninh Dương đi một mình đến đây, dường như cũng đặc biệt muốn gặp Úc Linh.

Hắn đứng cách vài bước cười với Úc Linh: "Bây giờ gặp anh khó thật đấy."

Phó Châu đã cắt đứt mọi liên lạc giữa nhà họ Ninh và Úc Linh, mỗi khi cậu ra ngoài đều sẽ có người đi theo bảo vệ.

Lần này, Ninh Dương đã phải chờ rất nhiều ngày mới gặp được cậu.

Khi nhìn thấy Ninh Dương, Úc Linh lập tức cảnh giác, cậu muốn quay lưng và bỏ đi ngay lập tức.

Ninh Dương thấy thế liền chạy tới, chắn trước mặt cậu.

Sự hoảng loạn hiện rõ trong mắt Úc Linh, cậu cau mày và lùi lại vài bước.

Người trong phòng bảo vệ trường nhìn thấy cảnh tượng này, lớn tiếng gọi: "Ê! Người kia, không phải học sinh trường này đúng không?"

Ninh Dương có vẻ kiêu ngạo và ngang tàng, mặc một bộ đồ đen, lại còn nhuộm tóc đỏ rực, đây là kiểu người mà các học sinh bình thường chỉ muốn tránh xa.

Hắn nhanh chóng quay sang bảo vệ, cười: "Không có gì không có gì, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh trai mình vài câu thôi."

Nghe vậy, bảo vệ không nói gì nữa nhưng vẫn liếc nhìn họ từ xa.

Ánh mắt của Ninh Dương lướt qua người Úc Linh vài lần, sau đó hắn mới nhếch môi cười: "Mới mấy tháng không gặp, anh thay đổi nhiều thật đấy."

Trước đây, Úc Linh luôn ủ rũ, mặc dù ngoại hình của cậu đẹp hơn Ninh Dương, nhưng lúc nào cũng mặc quần áo không vừa vặn, dáng người lại gầy gò, nhỏ bé, tính cách trầm lặng, nên dù có đẹp đến đâu cũng không khiến người khác thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!