Hóa ra mùi hương cỏ cây ấy chính là mùi pheromone của Phó tiên sinh.
Vậy mà cậu lại còn tưởng đó là mùi của huân hương.
Nhận ra điều này, Úc Linh không nhịn được mà nhớ lại cái chăn dính mùi cỏ cây mình từng sử dụng.
Úc Linh đã không còn nhớ nổi lý do mình dùng nhầm khi đó, cậu chỉ thầm cảm ơn vì vừa nãy đã kịp thời phản ứng.
Khi quay lại trang viên, dường như Tần quản gia đã chờ sẵn ngoài sảnh từ sớm. Vừa thấy hai người xuống xe, ông liền cười tươi bước tới đón.
Không gian trong phòng ăn được bài trí đơn giản, Úc Linh có phần ngơ ngác bước vào, phát hiện mọi người đã chuẩn bị bánh và bữa ăn thịnh soạn hơn mọi ngày để chúc mừng cậu nhập học thành công.
Cả người cậu đều cảm nhận được sự ấm áp bao trùm, Úc Linh không nhịn được mà sống mũi cay cay, lại thấy ngượng ngùng, cảm giác lúng túng vừa nãy đã hoàn toàn bị quên lãng.....
Hạ Y Cầm xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, khi Phó Châu vừa kết thúc ba cuộc họp liên tiếp.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Y Cầm đứng dậy từ ghế sô pha, cố gắng che giấu sự căm hận trong mắt, nghiêm giọng: "Phó Châu, chúng ta nói chuyện đi."
Phó Châu cởi áo vest treo lên giá, gọi thư ký mang trà vào.
Trạng thái của Hạ Y Cầm khá hơn so với khi Phó Khai còn bệnh nặng, nhưng có lẽ do phải bôn ba khắp nơi trong những ngày qua, trông bà ta vẫn rất tiều tụy.
Thư ký đặt trà xuống rồi nhanh chóng rời đi, Hạ Y Cầm ngồi xuống lại, cau mày mở lời: "Phó Châu, cậu đổi người phụ trách công ty, chẳng phải là đẩy tôi vào đường cùng sao?"
Phó Châu ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nhấc tay rót trà cho bà: "Thím, tôi làm việc theo đúng quy chế của tập đoàn."
Công ty con dưới tên Phó Khai, sau khi gã bị bệnh đã không còn quản lý được nữa, người quản lý và chịu trách nhiệm chính là Hạ Y Cầm.
Trong suốt hơn hai năm Phó Khai điều trị bệnh, Hạ Y Cầm chỉ lo cho bản thân mà không nghĩ đến lợi ích của công ty, gần như rút cạn tài sản của nó.
Vì thế, sau khi Phó Khai qua đời, Phó Châu đã cử người tài từ tổng công ty mang theo vốn và nguồn lực tới, tiếp quản công ty con với tư cách là tổng giám đốc.
Là người nắm quyền ở Phó Thị, đương nhiên là hắn phải giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.
Hạ Y Cầm sẽ không bao giờ làm cho công ty con đó phát triển, mà cái đống bừa bộn ấy ít ra cũng cần có người dọn dẹp.
Phó Châu xử lý theo công việc, theo nguyên tắc.
Tuy nhiên, với Hạ Y Cầm, điều này không đơn thuần chỉ là mất quyền quản lý một công ty.
Trước đây, để chữa bệnh cho Phó Khai, bà ta đã lợi dụng quyền lực và danh nghĩa của Phó gia để vay nợ rất nhiều từ bên ngoài.
Những người đó vẫn chưa dám đòi nợ bà ta, bởi họ biết sau lưng bà ta là Phó gia.
Nhưng bây giờ Phó Châu thà giao công ty con cho người ngoài cũng không còn tin tưởng Hạ Y Cầm nữa.
Điều này đối với người ngoài chẳng khác gì việc đuổi Hạ Y Cầm ra khỏi Phó gia.
Như thế, tất cả những món nợ đều ùn ùn kéo tới tìm bà ta, những người từng bị bà ta đắc tội cũng lần lượt tìm cách dẫm đạp.
Hiện giờ mỗi ngày Hạ Y Cầm đều bị đòi nợ, dù có bán hết nhà cửa cũng không thể trả hết, bà sắp bị dồn vào đường cùng rồi.
"Phó Châu, trong mắt cậu chỉ có quy tắc thôi sao?" Hạ Y Cầm khô miệng, vội uống một ngụm trà, nhìn chằm chằm Phó Châu: "Trước đây tôi nợ nhiều như thế cũng là để chữa bệnh cho em trai cậu, lẽ nào cậu đành lòng thấy chết không cứu?"
Lần này Hạ Y Cầm tìm Phó Châu, vốn dĩ không hy vọng lấy lại được công ty con.
Bà ta chỉ mong Phó Châu có thể bỏ ra một khoản tiền, giúp bà ta trả nợ.
Số tiền đó đối với bà ta và nhà ngoại là cả một gia tài lớn, nhưng đối với Phó Thị, chỉ là một hạt cát trong sa mạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!