Ôn Nghiên gọi WeChat cho Thẩm Dược mấy cuộc nhưng bên kia không bắt máy. Cậu cũng chẳng bận tâm thêm nữa, mà chuyển sang mở nhật ký cuộc gọi, bên trong trống trơn.
Kỳ lạ thật, rõ ràng Cố Lẫm Xuyên đã nói số của anh lưu trong này mà?
Ôn Nghiên lại vào phần lịch sử trò chuyện thì quả nhiên thấy một dãy số lạ, trơn bóng, không lưu tên, phong cách như vậy thì chắc chắn là của Cố Lẫm Xuyên rồi.
Cậu nhanh tay lưu số.
Hiện tại, cái tên Cố Lẫm Xuyên trở thành liên hệ đầu tiên và cũng là duy nhất trong danh bạ điện thoại của cậu.
Vậy mà Ôn Nghiên lại thấy có chút thỏa mãn.
Cậu suy nghĩ một chút, rồi copy dãy số đó để tìm kiếm trên WeChat. Kết quả hiện ra một người tên là "G", ảnh đại diện là biển xanh thẳm, không một chút tạp chất.
Ôn Nghiên nhấn vào xem, cảm thấy rất hợp với phong cách "tổng tài" của anh, liền gửi lời mời kết bạn.
Lý do gửi lời mời: Cố tổng chào anh, em là Ôn Nghiên (gương mặt tươi cười)
Chưa đến vài phút, điện thoại "leng keng" một tiếng – Cố Lẫm Xuyên đã chấp nhận.
Ôn Nghiên lập tức gửi tin nhắn chào hỏi.
—— Thùng thùng: Cố tổng chào anh.
Bên kia nhanh chóng trả lời, đơn giản gọn gàng: "Ừ."
Rồi không nói gì thêm nữa. Ôn Nghiên biết điều, cũng không gửi tiếp.
Cậu đặt điện thoại xuống, rời khỏi phòng và đi đến rạp chiếu phim trong nhà.
Hứng thú trỗi dậy, muốn xem một bộ phim để thử cảm giác.
Rạp chiếu phim gia đình này có khả năng cách âm và cản sáng rất tốt. Trước màn hình lớn là một chiếc sofa cực kỳ rộng và êm, phía sau còn đặt một chiếc giường đơn. Ôn Nghiên vừa nhìn đã thấy hài lòng.
Toàn bộ thiết bị chiếu phim đều đặt ẩn trong một góc. Lúc mới đến, chú quản gia Chu đã hướng dẫn cậu cách sử dụng. Ôn Nghiên nhanh chóng chuẩn bị xong.
Tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, trần nhà là một bầu trời sao giả lập sống động như thật, khiến cho không gian càng thêm lãng mạn.
Ôn Nghiên thoải mái lựa một bộ phim có liên quan đến cún cưng, sau đó ôm gối mà nằm lên sofa, vừa nằm vừa cảm thấy bộ phim này trông thật ngon mắt.
Bộ phim dài hai tiếng, nửa đầu mang đầy tính hài hước, Ôn Nghiên cười đến đau cả bụng. Nhưng nửa sau thì hoàn toàn khác.
Một chú chó lông vàng khoảng mười mấy tuổi vì muốn cứu bà chủ bị kẹt trong đám cháy, đã ra sức sủa lớn trước cửa, gấp gáp đến mức dùng đầu đẩy chân những người gần đó, hoặc cắn lấy quần áo họ và cố gắng khiến họ chú ý để cứu người.
Có người không hiểu nó muốn gì, có người hiểu mà không dám liều, có người thì bị nó làm cho sợ chạy mất.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, chú chó vàng cô đơn đứng giữa biển lửa, ánh mắt tròn xoe tràn ngập bi thương. Nó tru lên mấy tiếng thê lương, rồi không do dự lao thẳng vào biển lửa.
Bà chủ là một bà lão, đã ngất xỉu, xung quanh lửa cháy đùng đùng, các vật dụng rơi xuống không ngừng, nguy hiểm tứ phía.
Chú chó cố sức cắn lấy gấu quần bà, từng chút từng chút kéo bà ra khỏi căn phòng.
Một thanh gỗ cháy rơi trúng người nó, phần lông trên thân lập tức bị cháy trụi một mảng, thậm chí còn đang cháy lan. Nó đau đến phát ra tiếng "ư ử" nhưng miệng vẫn cắn chặt gấu quần không buông, kiên cường kéo bà lão ra khỏi đám cháy.
Cuối cùng cũng kéo được đến cửa. Nó cũng gần như không trụ nổi nữa, may sao lúc ấy có người tốt bụng nhìn rõ tình hình nên lập tức lao tới cứu người.
Sau đó, lính cứu hỏa đến dập tắt đám cháy. Bà lão được cứu, nhưng chú chó vàng thì… đã chết.
Nó vốn đã già, trước khi chết còn rướn người nằm bên tay bà, đưa đầu l**m mặt bà lão từng chút một, dịu dàng phát ra âm thanh "ư ử", như đang cầu xin bà hãy mở mắt nhìn nó lần cuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!