Chương 8: (Vô Đề)

Một buổi sáng trôi qua, Ôn Nghiên vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ. Cậu tỉnh lại vài lần, mỗi lần đều lơ mơ không rõ, bị người khác dùng muỗng đút vài ngụm nước rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Cổ tay áo của Cố Lẫm Xuyên đã sớm bị buông ra, nhưng anh vẫn chưa rời khỏi, nhíu mày ngồi bên mép giường xem tài liệu.

Tới hai giờ chiều, Ôn Nghiên truyền xong dịch, bác sĩ rút kim trên chân cậu, dùng ngón tay ấn một lát rồi dán băng dán y tế lên.

Cố Lẫm Xuyên suốt cả quá trình đều lạnh mặt đứng xem, tài liệu vẫn cầm trên tay không biết đã đọc được bao nhiêu.

Bác sĩ riêng của nhà họ Cố tên là Chung Mính Trạch, là người rất kiên nhẫn, tính cách ôn hòa, chưa tới ba mươi tuổi đã là bác sĩ trẻ có tiếng trong ngành.

"Hiện tại tình trạng của cậu ấy đã ổn định, nhưng tối nay có thể sẽ tái sốt." Chung Mính Trạch nói với giọng khá tùy ý vì là bạn thân của Cố Lẫm Xuyên.

"Tốt nhất cậu nên ở lại canh chừng, hoặc nhờ ai đó trông cũng được."

Sáng nay lúc tới, anh ta đã nói qua: thân thể Ôn Nghiên vốn yếu, nhất định từng bị ép bồi bổ quá mức, cái gọi là 'hư bất thụ bổ' (yếu thì không thể bồi), bệnh này vốn là chuyện sớm muộn.

Dù có phải do vụ "tắm rồi cảm lạnh" mà Cố Lẫm Xuyên nói hay không, thì với thể trạng này Ôn Nghiên cũng khó tránh khỏi bị ngã bệnh một lần.

Cố Lẫm Xuyên chỉ "ừ" một tiếng, hỏi: "Khi nào cậu ấy sẽ tỉnh?"

"Ngủ đủ thì tỉnh thôi." Chung Mính Trạch vẫn ôn hòa như gió, anh ta liếc nhìn gương mặt nhăn lại như đang bất an của Ôn Nghiên, rồi nói: "Ngủ không ngon cũng là chuyện bình thường, đừng lo quá."

Cố Lẫm Xuyên nhìn qua giường, thấy Ôn Nghiên lại đang loay hoay, bàn tay vốn nắm tay áo anh bây giờ cứ quơ loạn khắp nơi, nắm cả ga giường thành nếp.

Không biết lần thứ mấy, Cố Lẫm Xuyên lại đưa tay nhét bàn tay Ôn Nghiên về lại trong chăn, nhíu mày nói một câu: "Phiền phức."

Chỉ vì tay cậu ấy cứ động đậy không yên, nên mới phải truyền dịch ở chân.

Chung Mính Trạch lặng lẽ quan sát hành động của anh, đẩy kính mắt một cái rồi cười: "Tôi thấy cậu cũng để tâm dữ."

Giữ người suốt mấy tiếng chẳng nói làm gì, trước đó mỗi lần Ôn Nghiên vùng vằng, Cố Lẫm Xuyên còn chủ động đưa tay áo mình cho cậu nắm. Cổ tay áo của bộ vest bây giờ vẫn còn nhăn nhúm.

Có lẽ sau thấy phiền, nên bây giờ cứ cậu mà loạn là anh lại nhét tay về trong chăn.

Tuy chưa tính là dịu dàng, nhưng thái độ này đã vượt xa hình ảnh vốn có của Cố Lẫm Xuyên trong ấn tượng của Chung Mính Trạch.

Cố Lẫm Xuyên hừ lạnh một tiếng, ném cho anh ta ánh nhìn kiểu "Anh đang nói nhảm gì thế?".

Chung Mính Trạch làm bộ không thấy, vẫn bình tĩnh nói: "Thân thể không tốt đúng là phiền, nhưng người là do cậu chọn, thì tự mình chịu đi."

Nghe nói vị hôn thê này tính tình còn khá cứng đầu, suýt nữa mất mạng, ngày sau chắc sẽ chẳng dễ sống.

Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên không đẹp mấy: "Thân thể cậu ta có thể hồi phục được không?"

"Đương nhiên, đâu phải bệnh nan y." Chung Mính Trạch tỏ rõ vẻ bất lực.

Không hiểu sao Cố Lẫm Xuyên cứ như tin chắc rằng cơ thể Ôn Nghiên có vấn đề.

Ngay sáng nay khi anh ta đến thì câu hỏi đầu tiên của Cố Lẫm Xuyên lại là: "Cậu ấy có chết không?"

Lúc đó anh ta suýt bật cười. Quan tâm kiểu gì kỳ cục vậy?

"Vị hôn thê của cậu là bị tổn hại sức khỏe từ trước, giờ cần bồi bổ từ từ. Không được ăn bậy, cũng không nên bồi bổ quá mức, như vậy cơ thể không chịu nổi, có hồi phục cũng chỉ là bề ngoài thôi."

Nghe đến đây, Cố Lẫm Xuyên lạnh giọng: "Không phải tôi cho cậu ấy bồi bổ."

Cái vụ bồi bổ quá mức là do Ôn gia, phần nhiều là để giữ mặt mũi cho anh. Nói cho cùng thì nửa trách nhiệm cũng thuộc về Cố Lẫm Xuyên.

Chuyện này anh nhớ kỹ, đợi có thời gian sẽ tính với Ôn gia sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!