Chương 70: Phiên ngoại 6: Bọn họ nên yêu nhau đến tận xương tủy

Từ năm ba, Ôn Nghiên đã bắt đầu chuẩn bị ôn thi nghiên cứu sinh ngành Tâm lý học lâm sàng, nghỉ hè còn đến phòng khám thực tập.

Đến cuối kỳ học kỳ một năm tư, tức là tháng mười hai, cậu dự thi. Có thể nói suốt khoảng thời gian đó đều tất bật bận rộn.

Cố Lẫm Xuyên vì thế mà bị lơ là, nhưng anh cũng chẳng dám than phiền nửa lời.

Tháng hai năm sau thì kết quả thi lên thạc sĩ có, dĩ nhiên là không thành vấn đề. Ôn Nghiên vốn đã có thời gian theo Lục Kỳ đến phòng khám học tập, thêm nữa kiến thức nền tảng vững chắc nên một tháng sau vòng phỏng vấn bổ sung cũng thuận lợi vượt qua.

Người vừa có ngoại hình xuất sắc, thành tích lại tốt như Ôn Nghiên, trong khoa tự nhiên tranh nhau muốn, cuối cùng cậu cũng theo được một vị thầy hướng dẫn tốt.

Đến khi có giấy trúng tuyển đã là giữa tháng tư. Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên nhân dịp này làm tiệc, mời bạn bè đến ăn cơm.

Mọi người đã nửa năm rồi chưa tụ tập, nên lần này đến đủ cả.

Những gương mặt quen thuộc như Thẩm Dược, Yến Nhất Mạn, Hạ Thịnh, Chung Mính Trạch thì khỏi nói, gọi một tiếng liền đến ngay.

Người ít khi xuất hiện là Yến Minh Tầm và Giang Ngộ.

Hai người này đều là kiểu bận rộn trong giới, đặc biệt là từ khi mấy năm trước Yến Minh Tầm đoạt giải Ảnh đế, lịch trình kín mít, chỉ có Giang Ngộ mới có thể giữ chân hắn.

Cũng có thể chẳng cần giữ, Yến Minh Tầm tự mình chạy về thôi.

Trong lúc ăn, Lâm Nặc cũng gọi video đến chúc mừng Ôn Nghiên. Đó coi như bạn hiếm hoi thời cấp ba đến giờ vẫn còn liên lạc.

Lâm Nặc học liên thông thạc sĩ rồi tiến sĩ ở trường mình thích, sắp ra nước ngoài nghiên cứu nên Ôn Nghiên cũng chúc mừng cậu ấy không ít.

Ôn Nghiên bên này uống rượu, vừa uống vừa bị Cố Lẫm Xuyên trừng mắt, Lâm Nặc qua màn hình cùng mọi người nâng chén, tiện miệng hỏi chuyện cưới xin của Thẩm Dược và Yến Nhất Mạn.

Thẩm Dược nhìn Yến Nhất Mạn, nâng chén trà lạnh, mặt hơi đỏ: "Nhanh thôi, cậu gấp gì. Đến lúc đó có trốn ra nước ngoài cũng phải về dự hôn lễ đấy."

"Người không đến thì cũng phải gửi quà." Lâm Nặc cười nói.

"Mạn Mạn nghe thấy chưa?" Thẩm Dược vội vã nhắc.

"Mau ghi sổ, đến lúc đó chặt chém một khoản to."

Hạ Thịnh xen vào: "Chuẩn rồi, phải chặt chém."

"Cậu cũng không thoát đâu, cả Ôn Nghiên nữa, ai cũng không chạy được." Thẩm Dược quyết không buông tha ai.

Yến Nhất Mạn mỉm cười dịu dàng. Mấy năm nay chịu ảnh hưởng của Thẩm Dược nên cô rộng rãi thoải mái hơn trước nhiều, còn Thẩm Dược thì lại trầm ổn đi nhiều, không còn như hồi xưa luôn miệng ầm ĩ.

Mọi người đều thay đổi, mà thay đổi theo hướng tốt đẹp.

Ôn Nghiên cười nói rôm rả cùng mọi người.

"Còn hai người thì sao?" Cố Lẫm Xuyên bỗng quay đầu hỏi.

Yến Minh Tầm đang gỡ xương cánh gà cho Giang Ngộ, nghe vậy động tác hơi khựng lại: "Hai người bọn tôi à?"

"Hỏi khi nào kết hôn." Chung Mính Trạch chen miệng vào.

Chỗ kia vốn là lũ bạn trẻ đang trò chuyện vui vẻ, Chung Mính Trạch chen vào chẳng hợp, bèn quay lại ngồi cùng nhóm huynh đệ, tiện thể góp sức "tra hỏi" Yến Minh Tầm.

"Cái đó phải hỏi anh ấy, tôi đâu quyết được." Yến Minh Tầm gắp cánh gà vào bát Giang Ngộ, thong thả lau sạch tay, nhướng mày nhìn Giang Ngộ.

Giang Ngộ ngẩng mắt, khẽ liếc hắn rồi nhàn nhạt nói: "Không vội."

Giọng hắn vốn đặc biệt, không giống người thường, trong lành lạnh nhạt nhưng có chút khàn khàn như từng được mài giũa trong làn nước biển lạnh buổi sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!