Ôn Nghiên giận dỗi trở về phòng, má trắng đỏ ửng một mảng, môi chúm chím chu ra, khóe miệng trễ xuống, trông cực kỳ không vui.
Câu nói vừa rồi của Cố Lẫm Xuyên cứ lởn vởn trong đầu cậu mãi không chịu tan.
To thì sao chứ? To là ghê gớm lắm à? Đến bản thân còn không đứng nổi lại còn quay sang nói người khác?
Rõ ràng Cố Lẫm Xuyên chính anh cũng không được mà.
Ôn Nghiên tức tối hừ một tiếng, âm thầm ghi thù, sau đó vỗ vỗ mặt rồi cởi áo choàng ra, ngồi trên giường tháo từng lớp băng gạc trên cổ tay.
Lớp băng gạc cuối cùng dính chặt với thuốc và vết thương, cậu không dám dùng sức, chỉ dám vừa thổi vừa nhẹ nhàng gỡ từng chút một, đau muốn rơi nước mắt.
Cậu r*n r* vài tiếng, ngón tay khẽ sờ quanh chỗ khâu, cảm giác có cái gì cưng cứng bên trong.
Theo lý thì không nên tắm rửa, nhưng nếu hôm nay không tắm thì Ôn Nghiên cảm thấy mình sắp thối mất.
Thế là cậu ôm áo choàng và q**n l*t mượn được của Cố Lẫm Xuyên, đi vào phòng tắm.
Lúc Cố Lẫm Xuyên gõ cửa, Ôn Nghiên đang cột dây trên cao trong phòng tắm, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa.
"Em đang làm gì vậy?"
Cố Lẫm Xuyên lăn xe tới chặn ngay cửa phòng tắm, nhíu mày nhìn cái dây treo kia rồi lạnh nhạt nói: "Nếu muốn thắt cổ thì chỗ này còn chưa đủ cao."
Ôn Nghiên trợn tròn mắt, vô cùng oan ức nói: "Em chỉ định giơ tay lên treo cho cao một chút thôi, sợ lúc tắm nước dính vào."
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu vài giây, trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh Ôn Nghiên c** tr*n, tay giơ cao treo dây tắm rửa thì sắc mặt lập tức trở nên rất kỳ diệu.
Yết hầu anh trượt xuống, ngẩng cằm ra hiệu cho Ôn Nghiên.
"Giơ tay lên để tôi xem."
Ôn Nghiên giấu tay ra sau, nhỏ giọng nói: "Hay là… thôi đi?"
"Tôi không được xem à?" Cố Lẫm Xuyên lại nhíu mày.
Ôn Nghiên càng nhỏ giọng hơn, lẩm bẩm: "Không phải vậy…"
Cậu chỉ là sợ Cố Lẫm Xuyên nhìn thấy rồi lại phát hiện vết thương do mình chống đối hôn sự, rồi ảnh hưởng đến tâm trạng ông chủ.
Cố Lẫm Xuyên hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không cho từ chối, gọi cậu lại gần rồi còn tự mình lăn xe đến mép giường.
Ôn Nghiên biết trốn không thoát nên đành ngoan ngoãn đi theo, vừa đưa tay ra vừa lén lút quan sát biểu cảm của Cố Lẫm Xuyên.
Thấy đối phương không tỏ vẻ giận, cậu mới thở phào một chút.
"Sợ cái gì?" Cố Lẫm Xuyên không chạm tay vào mà chỉ khẽ dùng ngón tay cong lên đỡ mu bàn tay cậu nâng lên trước mặt.
Hành động nhỏ như không để tâm ấy lại khiến tim Ôn Nghiên đập mạnh.
Đây hình như là lần đầu hai người tiếp xúc tay chân. Diện tích da tiếp xúc cũng rất ít, nhưng Ôn Nghiên lại bỗng dưng thấy hồi hộp.
Cố Lẫm Xuyên hơi nheo mắt nhìn vết thương sưng đỏ, rồi liếc về phía Ôn Nghiên. Không biết từ khi nào gương mặt trắng mịn của cậu đã đỏ ửng lên.
Cậu chạm vào ánh mắt anh liền vội cúi đầu, trong lòng lén hoảng hốt.
Chết rồi, mình nhạy cảm quá.
"Có bôi thuốc đúng giờ không?" Giọng Cố Lẫm Xuyên lại lạnh xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!