Năm tư đại học của Ôn Nghiên vốn không còn mấy môn học, liền theo giới thiệu của Chung Minh Trạch mà đến thực tập tại một phòng khám tâm lý tư nhân. Trùng hợp thay, phòng khám này lại nằm ngay đối diện tập đoàn Cố thị, chỉ cách nhau một con đường lớn.
Từ vị trí ấy, nếu Ôn Nghiên đứng trước cửa phòng khám còn Cố Lẫm Xuyên đứng bên cửa sổ văn phòng, hai người có thể trông thấy bóng dáng thu nhỏ của nhau.
Chủ phòng khám họ Lục, ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ tuấn lãng, khí chất trầm ổn, gương mặt hơi lạnh lùng nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm, tựa như mang một loại sức mạnh khiến người khác muốn tin tưởng.
Thông thường, một phòng khám tư nhân cao cấp như vậy tuyệt đối sẽ không nhận sinh viên còn đang đi học đến tập sự. Nhưng nhờ có mặt mũi của Chung Minh Trạch, Ôn Nghiên mới có được cơ hội quý giá này.
Lần đầu gặp, bác sĩ Lục mặc blouse trắng, trước ngực đeo thẻ tên, gọng kính bạc trung hòa đi vẻ lạnh nhạt khiến cả người nhìn càng thêm nghiêm túc, lại dễ gần hơn trong ảnh chụp nhiều.
Bác sĩ Lục nói với cậu:
"Dữ liệu bệnh nhân thì không thể để em xem, nhưng ở phòng lưu trữ có vài ca phân tích tôi làm từ mấy năm trước, cùng với sách vở và tài liệu tham khảo khác, em có thể tùy tiện đọc. Không bận thì có thể hỏi tôi."
"Vâng ạ." Ôn Nghiên gật đầu cười, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Lục."
"Không có gì. Xem xong thì nhớ đặt lại chỗ cũ."
Sau đó hắn lại có bệnh nhân, chỉ kịp hỏi Ôn Nghiên đôi chút về hướng nghiên cứu sau này rồi đi mất, để mặc cậu tự do học tập.
Tất nhiên, nếu Ôn Nghiên đến hỏi thì hắn cũng không tiếc chỉ dạy, còn kiên nhẫn đưa ví dụ phân tích.
Ôn Nghiên còn trẻ, lại mới bước vào ngành, đôi khi với một ca bệnh sẽ nảy ra rất nhiều ý tưởng. Cậu chưa bao giờ giấu giếm, nghĩ gì nói nấy, thậm chí còn có lúc cùng bác sĩ Lục tranh luận, tuy không gay gắt nhưng cũng chẳng phải kiểu gật đầu hùa theo.
Chung Minh Trạch biết chuyện thì cảm thấy rất bất ngờ. Ôn Nghiên vốn hiền lành mềm mại, thế mà cũng có lúc tranh luận hăng say với người khác. Nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta cũng cảm khái: quả nhiên Ôn Nghiên đã trưởng thành nhiều rồi.
Năm nay Cố Lẫm Xuyên đã ngoài ba mươi, Ôn Nghiên cũng từ thiếu niên thành thanh niên. Trong xương cốt ngày càng hiện rõ sự kiên nghị, không chỉ còn là sự mềm yếu trước kia.
Hơn nữa, ngành tâm lý học vốn dễ khiến người va chạm với đủ loại câu chuyện, nên nội tâm trưởng thành nhanh hơn, ánh mắt cũng ngày càng sắc bén.
Bác sĩ Lục tựa hồ lại rất tán thưởng điểm này của cậu. Nhưng dẫu có thưởng thức, khi cần phủ định thì hắn vẫn sẽ nghiêm túc, không lưu tình chút nào.
Sau kỳ nghỉ hè năm ba dành trọn hai tháng ở phòng khám, Ôn Nghiên thu hoạch được không ít, hiện giờ mỗi khi có thời gian lại ghé, dần dà cùng bác sĩ Lục cũng coi như vừa là thầy vừa là bạn.
Có khi còn ra ngoài uống cà phê tán gẫu vài câu, tuy chuyện trò không sâu sắc nhưng cũng so với lúc đầu thân thiết hơn rất nhiều.
Ôn Nghiên nhận ra bác sĩ Lục đi làm vô cùng quy củ: sáng mười giờ đến, một ngày chỉ nhận hai bệnh nhân. Cho dù lịch phía sau kín mít, hắn vẫn đúng năm giờ chiều rời đi, tuyệt không chậm trễ dù chỉ một giây như trong đầu đặt đồng hồ báo thức.
Cậu ngầm đoán, hẳn là nhà hắn có người đang chờ.
Suy đoán ấy nhanh chóng được chứng thực.
Hôm đó là thứ Hai, Ôn Nghiên đang vùi đầu trong một ca bệnh khó, tra cứu dữ liệu đến mức mỏi cả cổ. Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ.
"Ai u…" Cậu vội lôi điện thoại ra, quả nhiên mấy tin nhắn chưa đọc cùng mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ Cố Lẫm Xuyên năm phút trước.
Ngày thường, khoảng sáu giờ cậu đã rời phòng khám. Có khi Cố Lẫm Xuyên tới đón, còn không thì cậu sẽ qua văn phòng chờ anh tan tầm. Hôm nay lại quá giờ.
Ôn Nghiên nhanh chóng gọi lại.
"Xong việc rồi?" Bên kia, giọng Cố Lẫm Xuyên nghe như đang đi đường, có tiếng thang máy và nhân viên chào hỏi.
"Ừm." Ôn Nghiên dựa lưng vào ghế, giọng mang vài phần chững chạc hơn trước kia: "Cố tổng đang trên đường đến đón em sao?"
Mấy năm trôi qua, gương mặt cậu càng thêm thành thục. Đôi mắt đào hoa vốn đã đẹp, nay càng rõ nét, đuôi mắt hơi cong mang theo ý vị phong tình khó tả, nhìn càng thêm quyến rũ.
"Vài phút nữa sẽ tới." Cố Lẫm Xuyên thở dài, giọng trầm thấp: "Ngoan yêu à, em không bắt máy làm anh lo lắng chết được."
"Xin lỗi, tại mải đọc sách quá quên mất điện thoại để chế độ im lặng." Ôn Nghiên cong môi cười, âm cuối mềm mại kéo dài: "Vậy tối nay phải bù đắp gì cho Cố tổng đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!