Chương 67: Phiên ngoại 3: Lục lạc của nai con

Từ Nghi Đại đến nhà họ Cố có một khoảng cách khá xa, đến tập đoàn Cố thị thì còn xa hơn nữa, đi lại một chuyến mất bốn tiếng đồng hồ nên Ôn Nghiên chắc chắn phải ở ký túc xá.

Cố Lẫm Xuyên đối với chuyện này không nói gì cả. Lúc ấy Ôn Nghiên còn thấy lạ lạ, kết quả chỉ qua một ngày thì anh liền lẳng lặng đi mua một căn chung cư gần Nghi Đại, giấy tờ bất động sản cũng nộp thẳng lên cho Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên hơi rầu rĩ: "Nhưng trường quy định sinh viên năm nhất không được dọn ra ngoài ở mà."

"Cuối tuần có thể về." Cố Lẫm Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu.

"Thế còn anh thì sao?" Ôn Nghiên lấy cuốn sách gõ nhẹ vào ngực anh: "Anh cũng chỉ cuối tuần mới đến à?"

Cố Lẫm Xuyên cụp mắt "ừ" một tiếng:

"Tạm thời vậy đã."

Hai người tất nhiên là phải gặp nhau thường xuyên, nhưng lại không thể không đối diện với khoảng cách thực tế này.

"Ai…" Ôn Nghiên bỗng thở dài thật dài: "Một tuần chỉ gặp được hai lần, anh nói xem sau này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Cố tổng lại lén chạy tới đây khi em không có nhà, ở một mình trong phòng trống sao?"

Nói câu đó, giọng điệu cậu đầy kiêu ngạo.

"Sẽ không." Cố Lẫm Xuyên bình thản: "Ngày thường sẽ không thường xuyên đến."

Ôn Nghiên gật đầu lấy lệ, bắt đầu dùng ngón tay tính toán: "Thế nào mới tính là thường xuyên? Một tuần bảy ngày mà đến sáu ngày thì tính không?"

"Không tính." Giọng điệu anh cực kỳ khí phách.

Ôn Nghiên lập tức làm vẻ mặt "biết ngay mà", Cố tổng tài đúng chuẩn da mặt dày.

"Thấy chưa, còn không chịu thừa nhận là anh không rời nổi em?" Cậu vươn tay nâng cằm anh, trông y hệt dáng vẻ một tên lưu manh nhỏ.

"Không hề phủ nhận."

Cố Lẫm Xuyên hơi cong khóe môi, phối hợp ngẩng đầu lên một chút, hầu kết khẽ động, giọng điệu lại rất thản nhiên: "Chẳng phải em vẫn luôn biết sao?"

Ôn Nghiên "hừ" một tiếng, miệng lẩm bẩm: "Trong lòng biết với chính miệng nghe anh nói ra là hai chuyện khác nhau đấy."

Cố Lẫm Xuyên khẽ đáp: "Anh không rời em đâu."

Mặt Ôn Nghiên đỏ bừng.

Cậu phát hiện Cố Lẫm Xuyên luôn có thể đem những câu rất bình thường mà nói ra thành lời cực kỳ thân mật, lập tức khiến không khí nhuộm đẫm sắc thái tình cảm. Có lẽ cũng bởi giọng anh quá dễ nghe, nói chung Ôn Nghiên rất thích.

"Thế thì mau dọn đồ đi." Cậu khụ một tiếng.

"Dù sao cũng phải ở chung cư bốn năm lận."

Cố Lẫm Xuyên véo tai cậu: "Ngoan yêu à, tai em đỏ rồi."

"Làm gì đó làm gì đó!" Ôn Nghiên hất tay anh ra, lấy tay che tai.

"Em đang nói chuyện chuyển nhà, sao tự dưng anh lại véo tai em!"

"Không cần dọn, mua mới. Em thích gì thì mua giống hệt." Cố Lẫm Xuyên thả tay, vẫn có chút luyến tiếc.

"Không cần!" Ôn Nghiên lập tức bác bỏ kiểu xử lý đại gia đó, nói phải tự tay dọn mới có cảm giác. Hơn nữa ngay cả cái ly cà phê in hình mèo cũng phải mang theo.

Cả trò chơi xếp hình, mấy quyển sách, vài món đồ chơi lặt vặt mà cậu vẫn hay nghịch, kể cả cái cây cảnh nhỏ duy nhất kia cũng phải mang đi dưỡng.

Ôn Nghiên lôi Cố Lẫm Xuyên cùng nhau thu dọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!