Tháng bảy, ngày công bố điểm thi đại học. Biệt thự nhà họ Cố hôm nay náo nhiệt hẳn lên.
Chủ yếu là náo nhiệt về mặt… thính giác.
Ôn Nghiên mở nhóm chat thoại trên máy tính, bên trong có Chung Mính Trạch, Thẩm Dược, Hạ Thịnh, cả đám đều đang phấn khích chờ cậu tra điểm.
Ngay cả tiểu Chung Ly cũng mềm mềm đáng yêu, dí sát điện thoại gọi: "Xinh đẹp ca ca."
"Kêu chú." Cố Lẫm Xuyên đang ngồi bên cạnh nghe thấy, bỗng lạnh giọng cắt ngang.
Chung Ly bị anh dọa một trận, lí nhí đổi giọng ngoan ngoãn: "Chào chú Cố."
"……"
Trầm mặc một giây, giọng nói Cố Lẫm Xuyên lạnh thêm vài phần: "Chung Mính Trạch, anh rốt cuộc có dạy nổi trẻ con không đấy?"
Chung Mính Trạch đầu bên kia cười vô cùng sung sướng: "Chắc chắn là không bằng Cố tổng dạy tốt rồi."
Dù sao thì Ôn Nghiên sắp tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị vào đại học nên cũng lớn rồi.
"A Ly, em cũng phải gọi anh là chú." Ôn Nghiên liếc nhìn Cố Lẫm Xuyên, vội vươn tay kéo tay anh, thẹn thùng nhỏ giọng: "Anh với chú Cố của em là người một nhà đó."
Cố Lẫm Xuyên nghe vậy, khẽ cong môi, cúi đầu hôn một cái lên má cậu.
Bên kia điện thoại, Chung Ly im thin thít, rõ ràng không cam lòng.
Xinh đẹp ca ca chính là xinh đẹp ca ca còn chú Cố chính là chú Cố, sao hai người lại thành một nhà được chứ?
Tiểu A Ly nghĩ mãi không thông. Sau cùng, Chung Mính Trạch xoa đầu bé, dịu dàng giải thích: "Bởi vì họ là người yêu của nhau, giống như ba ba và mẹ vậy."
"Ba ba với mẹ?" Chung Ly tò mò ngẩng đầu: "Thế ai là ba ba, ai là mẹ?"
Chung Mính Trạch hơi nghẹn, đang định trả lời thì Ôn Nghiên nhanh nhảu giành trước: "Anh! Anh là ba ba. A Ly bảo bối, mau gọi anh là chú nhỏ đi."
"Chú nhỏ ~"
"Ngoan quá." Ôn Nghiên khen, rồi cúi đầu nhìn sang thì bắt gặp Cố Lẫm Xuyên đang nhướng mày nhìn mình, khóe miệng còn mang ý cười mờ ám.
Ôn Nghiên lập tức thấy nguy cơ, vội vàng lấy tay che miệng anh.
"A… chú Cố chính là dì sao?" A Ly bỗng hỏi, giọng non nớt nhưng linh tính đáng sợ.
Nhóm chat vốn đang rôm rả lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối.
Ôn Nghiên không dám lên tiếng.
Cố Lẫm Xuyên bắt lấy tay cậu, nâng cằm cậu lên rồi kề sát tai thì thầm, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: "Hỏi em đấy, sao không nói?"
Ôn Nghiên che micro, lí nhí: "Em sai rồi… chẳng phải chỉ đang dỗ trẻ con thôi sao."
Cố Lẫm Xuyên không đáp, chỉ cười nhạt một tiếng.
Rõ ràng cậu đang tự tìm đường chết.
"Đến giờ rồi! Đến giờ rồi! A Nghiên!" Thẩm Dược đột ngột hét to, phá vỡ bầu không khí xấu hổ nặng nề.
Ôn Nghiên hoàn hồn, nhanh chóng nhập số báo danh, tim đập thình thịch.
Một giây, hai giây, ba giây…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!