Chương 6: (Vô Đề)

Về phòng rồi, Ôn Nghiên vẫn còn ngơ ngác.

Cậu cảm thấy Cố Lẫm Xuyên chắc chắn không phải loại người sẽ quan tâm cậu. Cho dù có để ý đi nữa, hẳn cũng chỉ lạnh mặt đánh thức cậu dậy khỏi ghế mây rồi sau đó lạnh lùng rời đi.

Nhưng anh ấy lại ôm cậu về giường, cởi giày, đắp chăn, còn cẩn thận đặt dép lê sẵn bên mép giường… Một loạt hành động săn sóc tỉ mỉ ấy, trước đây Ôn Nghiên nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Mà khoan đã, Cố Lẫm Xuyên làm sao có thể làm được tất cả những chuyện đó?

Ôn Nghiên đầy một bụng nghi hoặc, trong đầu hiện lên cảnh tượng là Cố Lẫm Xuyên ngồi trên xe lăn, một tay ôm cậu, một tay còn phải đẩy bánh xe…

Không dám tưởng tượng nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy Cố Lẫm Xuyên hoặc là có bốn cánh tay, hoặc là đã "tách" một phát đứng dậy khỏi xe lăn rồi.

Mà khả năng sau lại càng đáng sợ hơn…

Ôn Nghiên vội vàng lắc đầu, tự nhủ không thể nghĩ tiếp.

Có thể lúc đó Cố Lẫm Xuyên đã đặt cậu nằm ngang trên đùi, rồi dùng chân hoặc tay còn lại điều khiển xe lăn? Nhưng nếu thế thật thì sao cậu vẫn không tỉnh nổi?

Ôn Nghiên nghĩ tới đây, dòng suy nghĩ bắt đầu trôi tuột đi, dần chìm vào một vùng mông lung của trí tưởng tượng.

Phải chăng là do mới xuyên đến nên cậu quá mệt nên thành ra ngủ mê mệt như heo?

Không, không thể nào. Không thể để bản thân tin vào chuyện đó.

Cậu cố gắng kéo lại dòng suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy, thôi thì cứ cho là anh ấy để mình ngồi lên đùi đi.

Tuy tư thế đó nghe có hơi xấu hổ, nhưng xác suất xảy ra lại không nhỏ.

Dù sao cơ thể hiện tại của cậu cũng nhỏ gầy, còn Cố Lẫm Xuyên tuy ngồi xe lăn nhưng thân trên nhìn vẫn rất cường tráng. Qua lớp áo cũng lờ mờ thấy được đường nét cơ bắp.

Cậu nhớ lại, lúc anh ngồi thì phần đùi căng lên rất rõ, thậm chí còn rắn chắc hơn nhiều đàn ông bình thường.

Nếu sức tay của anh cũng mạnh thì việc bế cậu lên đùi hoàn toàn không thành vấn đề. Còn việc cậu ngủ say đến mức không biết gì chắc là vì tác dụng thuốc.

Ừm, nghĩ vậy hợp lý hơn nhiều. Ôn Nghiên hài lòng khẽ đung đưa chân, nghĩ thầm: Không hổ là đại lão trong sách, dù tàn tật vẫn đầy nghị lực.

Quả thật là kiểu "thân tàn chí kiên" chính hiệu.

Chỉ tiếc cậu mới đọc được có ba chương, không rõ diễn biến sau này, cũng không biết tác giả có để Cố Lẫm Xuyên đứng dậy được hay không.

Ôn Nghiên bất giác nghĩ: Nếu một ngày anh ấy có thể đứng lên thì chắc chắn sẽ khiến vô số người đổ gục mà khom lưng cúi đầu.

Còn cậu, đến lúc đó cũng sẽ rút lui khỏi vị trí "phu nhân Cố tổng" đầy vinh quang ấy.

Nghĩ vậy, cậu nằm lật người lại, chôn mặt vào gối rồi khe khẽ thở dài một tiếng.

Mỗi khi nghĩ xa một chút, là y như rằng lại nghĩ quá nhiều. Cậu biết bản thân không thể quá dựa dẫm vào người khác, dù là Cố Lẫm Xuyên.

Trong sách có nói, không thể trông cậy vào ai khác được. Cậu cũng cần có năng lực sống độc lập trong thế giới này, dù sau này có rời đi thì cũng phải tạo dựng được cuộc sống cho bản thân.

Từ giàu sang trở về nghèo khó… Nghĩ tới đây, Ôn Nghiên lại sầu não thở dài, nằm bất động như cá mặn.

Nhưng nghĩ lại, Cố Lẫm Xuyên cũng không giống loại người sẽ bạc đãi cậu sau khi ly hôn.

Dù gì anh ấy cũng từng nói câu "muốn mua gì thì cứ mua" nghe là biết không phải người nhỏ nhen.

Cho nên Ôn Nghiên quyết định thôi, sống đến đâu tính đến đó.

Lúc này ngoài hành lang vang lên tiếng xe lăn, nghe chừng là Cố Lẫm Xuyên từ tầng bốn trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!