Chương 5: (Vô Đề)

Mùa hè phương Bắc, trời tối đến rất nhanh. Mới hơn sáu giờ tối, bầu trời đã sẫm lại, không còn ánh nắng ban ngày rực rỡ.

Ôn Nghiên tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, chăn phủ tạm ngang người, chân vẫn còn để trống ngoài mép giường.

Cậu ngủ khá sâu, lúc ngồi dậy vẫn còn ngơ ngác, nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một khoảng trời tối đen như mực.

Không gian im lặng đến lạ, khiến Ôn Nghiên có cảm giác như mình bị cả thế giới lãng quên.

Nhưng rất nhanh cậu đã nhớ ra đây là nhà của Cố Lẫm Xuyên, nơi cậu sẽ sống lâu dài từ bây giờ.

Chỉ là… Ôn Nghiên nhớ rõ lúc trước mình ngủ gục ở ghế mây mà? Sao giờ lại nằm trên giường?

Chẳng lẽ là quản gia nhìn thấy cậu ngủ rồi bế vào? Hay là cậu ngủ mơ đi vào trong giường lúc nào không biết?

Ôn Nghiên hoàn toàn không nghĩ đến Cố Lẫm Xuyên. Một người tàn tật ngồi xe lăn thì làm sao có thể bế cậu từ ban công vào giường được, lại còn cẩn thận đắp chăn nữa chứ.

Anh không giống kiểu người sẽ hạ mình làm những việc như vậy.

Ôn Nghiên lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa rồi xuống giường.

Bụng đói réo lên từng tiếng rõ mồn một, cậu lén rụt chân vì xấu hổ.

Điều làm Ôn Nghiên bất ngờ là ở mép giường có sẵn một đôi dép đi trong nhà, đặt ngay ngắn tinh tươm. Cậu đi vào thấy mềm mềm, rất thoải mái, dù không cao cấp bằng loại cậu từng đi lúc ở nhà trước nhưng cũng đủ khiến cậu thấy ấm lòng.

Cậu nghĩ chắc là quản gia đã để đó nên rất biết ơn, định xuống dưới cảm ơn rồi hỏi xem có gì ăn được không.

Thế nhưng khi vừa đi đến tầng một, quản gia đã tròn mắt nhìn thấy cậu.

"Tiểu thiếu gia? Sao cậu lại đi thang bộ… tiên sinh đâu rồi?"

"Hả?" Ôn Nghiên ngớ người, "Tôi không biết… tôi không thấy anh ấy."

"Tiên sinh vừa mới lên gác gọi cậu xuống ăn tối mà."

Nghe vậy, Ôn Nghiên chớp mắt mấy cái, cảm thấy hơi mơ hồ: "Nhưng tôi không gặp anh ấy đâu, lúc đi xuống cũng không nghe thấy tiếng thang máy."

Vì mới ngủ dậy, đầu óc mụ mị nên Ôn Nghiên muốn vận động một chút nên chọn đi thang bộ. Không ngờ chỉ vì vậy mà lỡ mất Cố Lẫm Xuyên.

Cậu lập tức quay đầu đi về phía thang máy: "Tôi đi lên tìm anh ấy."

Chưa kịp bước được bao nhiêu thì cửa thang máy đã mở ra, Cố Lẫm Xuyên từ trong đi ra, ánh mắt lạnh nhạt, không biểu cảm.

"Cố tổng…"

Ôn Nghiên đứng ngẩn ra, cảm thấy mình có chút ngại.

Rõ ràng anh đã đích thân lên lầu gọi mình ăn cơm, kết quả mình không thấy, còn để anh tốn công đi một chuyến.

Cậu cảm thấy thật có lỗi: "Xin lỗi anh, em mới ngủ dậy, đầu óc hơi choáng nên đi thang bộ. Lần sau em sẽ nhớ dùng thang máy."

Cố Lẫm Xuyên chỉ liếc cậu một cái, giọng điệu dửng dưng: "Tùy em."

Nói xong liền lặng lẽ đẩy xe lăn lướt qua bên cạnh cậu.

Ôn Nghiên không rõ anh có đang giận hay không, đành lặng lẽ đi theo sau. Quản gia cũng đi sau hai người, nhưng lại không hề đẩy xe cho Cố Lẫm Xuyên.

Cậu ngạc nhiên lắm, nhìn chằm chằm vào gáy Cố Lẫm Xuyên.

Tự mình đẩy xe chẳng lẽ không mệt sao? Hay đây là kiểu đại lão quật cường trong truyền thuyết?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!