Chương 49: (Vô Đề)

Sáng hôm sau.

Ôn Nghiên không hiểu sao lại đột nhiên tỉnh giấc. Trong trạng thái lơ mơ thì cậu mở mắt ra, và ngay lập tức chạm phải gương mặt của Cố Lẫm Xuyên.

Hiện tại hai người đang tay chân quấn lấy nhau, chủ yếu là cậu quấn lấy Cố Lẫm Xuyên, cùng nằm trên một chiếc giường, tư thế vô cùng thân mật. Đối phương vẫn chưa tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Cố Lẫm Xuyên ngủ dậy muộn hơn cậu.

"Cố—" Ôn Nghiên vừa hé miệng liền cứng họng, hơi thở như dừng lại. Trong đầu cậu điên cuồng tua lại những chuyện xảy ra tối qua.

Cậu nhớ mình uống chai rượu mà Thẩm Dược đưa, càng uống lại càng tỉnh, sau đó hình như Thẩm Dược bảo cậu uống nhiều quá rồi, rồi cậu được người ta dìu đi tìm Cố Lẫm Xuyên…

Ấn tượng cuối cùng là cậu nằm bò lên người Cố Lẫm Xuyên…

Ôn Nghiên chau mày, trong đầu như có tia sét đánh ngang — đột nhiên trợn trừng mắt.

Tối hôm qua cậu... thật sự... với Cố Lẫm Xuyên... hôn nhau rồi!?

"Vèo" Ôn Nghiên bật dậy khỏi giường, đầu óc trống rỗng, ký ức tàn khốc như dây thừng buộc chặt kéo giật lại.

"Dậy rồi?" Một giọng nói vang lên bên cạnh.

Cố Lẫm Xuyên chống một cánh tay, nhìn cậu: "Có đau đầu không?"

Cả người Ôn Nghiên cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn, ánh mắt dời xuống rồi chạm phải đôi mắt sâu thẳm, như cười như không của Cố Lẫm Xuyên.

"Em..." Cậu nuốt nước bọt.

"Em sao lại ở trên giường của anh?"

"Không nhớ à?" Giọng nói của Cố Lẫm Xuyên khàn khàn, hơi kéo dài đuôi, ánh mắt hơi nhướng lên, có chút nghi ngờ:

"Thật sự không nhớ, hay là... không muốn thừa nhận?"

"Không... không nhớ thật." Ôn Nghiên lí nhí cúi đầu.

"Hôm qua em uống hơi nhiều..."

Thật ra thì... cậu lờ mờ nhớ trên bãi biển hình như đã hôn.

Cố Lẫm Xuyên thật sự hôn cậu!?

Rồi sau đó thì sao?

Cậu trở về bằng cách nào?

Ôn Nghiên cố gắng nhớ lại đoạn sau khi rời khỏi bãi biển, nhưng ký ức như bị chặn lại bởi một cái khóa. Những mảnh vỡ mơ hồ hiện lên toàn là hình ảnh cậu quấn lấy Cố Lẫm Xuyên, đòi thân mật, ngượng đến mức không dám đối mặt. Còn đoạn quan trọng thì... không nhớ nổi gì cả.

Cứu mạng!

Thật sự không còn mặt mũi gặp người.

Một bàn tay bỗng nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải ngẩng đầu.

Không biết từ lúc nào Cố Lẫm Xuyên đã ngồi dậy, tay khẽ nâng cằm cậu, nhẹ nhàng quan sát trái phải, cười khẽ: "Ôn Nghiên à, em biết lúc nói dối mặt em đỏ đến mức nào không?"

Ôn Nghiên môi run run, không dám lên tiếng, mặt càng đỏ bừng.

Cố Lẫm Xuyên khẽ nhíu mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!