Chương 47: (Vô Đề)

Bọn họ qua đêm ở trên du thuyền.

Sáng hôm sau, Ôn Nghiên mơ mơ màng màng mở mắt, trong tầm mắt là đoạn cằm của Cố Lẫm Xuyên, góc cạnh rõ ràng mà quyến rũ, độ sát thương quá cao.

"Cố Lẫm Xuyên…" Cậu dụi dụi mắt, giọng khàn khàn còn mang theo sự mềm mại mới tỉnh ngủ.

Cố Lẫm Xuyên nghe thấy tiếng thì khẽ "ừm" một tiếng, có phần bất ngờ: "Sao vậy?"

Sao hôm nay lại không trốn khỏi vòng tay anh nhỉ? Giọng lại còn ngọt như vậy, nghe mà lòng ngứa ngáy.

Ôn Nghiên ngáp một cái, mơ hồ ậm ừ gì đó rồi lăn một vòng ra khỏi lòng anh, ôm lấy cái chăn con xoay người, rõ ràng là muốn ngủ thêm.

Cố Lẫm Xuyên: "…"

Thì ra không phải không chạy, chỉ là chưa đến lúc.

Nhưng lần này cũng ổn, ít nhất không chạy thẳng vào nhà vệ sinh, mà còn để lại cho anh một cái mông nhỏ quay lưng về phía mình.

"Muốn ngủ thêm chút nữa à?" Cố Lẫm Xuyên vén chăn phía bên kia Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên lầm bầm một tiếng, đầu lại chui sâu vào trong chăn, chỉ còn một cái đỉnh đầu lộ ra, giọng rầu rĩ: "Đừng quậy…"

Cố Lẫm Xuyên: "…"

Ghét bỏ anh thành quen như thế này rồi, mà còn nói chưa có cảm giác an toàn?

Anh khẽ "chậc" một tiếng, lại đợi một lát, thấy Ôn Nghiên thật sự không có ý định dậy thì dứt khoát dậy trước, thu dọn nhanh gọn, rồi ngồi lên xe lăn.

Ôn Nghiên nghe tiếng xe lăn di chuyển và tiếng cửa phòng tắm đóng lại, mới bỗng mở to mắt.

Dù giờ đã quen với việc Cố Lẫm Xuyên ở cạnh, cậu vẫn chưa thể xem anh như người vô hình, vì sự tồn tại của anh quá rõ ràng.

Nhưng chạy mãi cũng quá mất mặt, lần nào cũng bị anh trêu chọc, Ôn Nghiên giờ đã lười tranh cãi, quyết định giả vờ ngủ luôn cho rồi.

Trong chăn, cậu cố kìm nén sự tò mò muốn ngoái lại nhìn Cố Lẫm Xuyên, đầu óc thì nghĩ ngợi miên man.

Chân Cố Lẫm Xuyên rốt cuộc là tình trạng gì? Nghe giọng và hành động đâu giống người có hạn chế gì đâu.

Trước đây, ở nhà cũ, ông nội từng nói Cố Lẫm Xuyên thật ra có thể đứng dậy, chỉ là anh không muốn thôi. Tức là chân không có vấn đề gì, chỉ là do tâm lý…

Ôn Nghiên nghĩ nghĩ, hay là tìm dịp nào đó khuyên anh đi trị liệu?

Dù gì Cố Lẫm Xuyên thích cậu, cậu nói chắc là có tác dụng chứ?

Mặc dù cậu không để ý việc anh bị khuyết tật lắm, nhưng nếu có thể tốt lên thì dĩ nhiên vẫn mong anh lành lặn hơn…

Khoan đã ——

Suy nghĩ đột ngột ngắt quãng, Ôn Nghiên trợn to mắt.

Trời ơi! Vừa rồi cậu lại nghĩ đến chuyện muốn gả cho Cố Lẫm Xuyên!

Mặt cậu như bốc hỏa, rụt đầu ra khỏi chăn, hai tay vung vẩy quạt quạt gió, chẳng có chút tác dụng nào.

Thật sự là hai ngày nay Cố Lẫm Xuyên vừa dịu dàng vừa tinh tế, chỗ nào cũng chiều chuộng cậu khiến tim cậu rung động quá mức.

Hơn nữa giờ ngay cả cái hiệp nghị kết hôn kia — thứ duy nhất cậu còn băn khoăn — Cố Lẫm Xuyên cũng đã nói là hủy rồi.

Vậy có nghĩa là… bọn họ thật sự sắp kết hôn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!