Chương 43: (Vô Đề)

Đáp án này, Ôn Nghiên đã suy đoán rất lâu. Mỗi lần nó chỉ mới manh nha nảy lên trong lòng thì liền bị Cố Lẫm Xuyên nhanh tay nhanh mắt chặn đứng. Vì… thật sự không thể tin nổi.

Tuy phản ứng sáng nay của Cố Lẫm Xuyên có phần dữ dội, nhưng vẫn đủ để khiến Ôn Nghiên có chút tự tin.

Vậy nên, vừa rồi vào thời điểm then chốt, cậu mới dám mở miệng hỏi anh, nắm lấy quyền chủ động.

Nhưng cậu không ngờ, Cố Lẫm Xuyên lại thừa nhận ngay như vậy.

Không chỉ thừa nhận ghen, mà còn thừa nhận… thích.

—— "Anh thích em."

Mấy chữ đó từ miệng anh nói ra cứ như thể từng bước từng bước lớn dần, rồi bất ngờ hóa thành hình thể chân thực, ồ ạt, mãnh liệt mà lao thẳng vào đầu Ôn Nghiên.

Cậu bị đâm đến choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Tay vẫn còn đặt trên trán Cố Lẫm Xuyên, lúc này toàn bộ cảm giác trên người dường như chỉ có thể cảm nhận được độ nóng rực từ vầng trán kia.

"Anh, anh nói… anh thích… em, em…" Ôn Nghiên hoa mắt chóng mặt, phản ứng không kịp, chỉ có thể rụt tay lại, lắp bắp:

"Anh… buông ra trước đã…"

Cố Lẫm Xuyên vẫn giữ lấy tay cậu.

Anh xưa nay luôn mạnh mẽ, làm sao có thể buông tay khi còn chưa nghe được câu trả lời?

Nói không hồi hộp thì là nói dối, nhưng Cố Lẫm Xuyên cũng không phải kiểu "trẻ con lần đầu tỏ tình" mà thấp thỏm lo âu.

Anh tự tin. Anh biết Ôn Nghiên cũng thích mình, còn vụng trộm thích lâu như vậy rồi.

Hôm nay chẳng qua anh chỉ đi trước một bước, nói ra hai chữ "thích" mà thôi. Trước đó, anh chỉ chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Cố Lẫm Xuyên đã sớm không thể chờ được nữa. Nhìn Ôn Nghiên từng chút một lộ ra chiếc răng nanh nhỏ trước mặt anh, anh cảm thấy bản thân giống như một con mãnh thú, không nhịn được muốn sớm ngày nuốt trọn con mồi của mình.

Bây giờ bọn họ đã là tình cảm song phương rõ ràng. Cố Lẫm Xuyên muốn nghe một câu xác nhận từ cậu.

Anh trầm giọng hỏi: "Vậy em nói cho anh biết, câu trả lời của em là gì?"

"Em không biết…" Ôn Nghiên rút tay không ra, giọng nhỏ xíu, mặt nóng bừng.

"Anh… để em nghĩ đã…"

Cố Lẫm Xuyên sững người, trong mắt tự tin tràn trề phút chốc như đổ sụp thành tro bụi.

Giọng anh khàn đi, gần như không tin được: "Em không thích anh?"

Ôn Nghiên mím môi, có chút chột dạ tránh ánh mắt của anh, khẽ đáp: "Em… thật sự chưa rõ…"

"Chưa rõ? Tại sao lại chưa rõ?" Cố Lẫm Xuyên siết lấy tay cậu, giọng thấp hèn đến đáng thương, để lộ rõ khao khát trong lòng.

Ôn Nghiên lúng túng, lông mi khẽ chớp, khẽ nói: "Chỉ là… em vẫn chưa nghĩ kỹ."

Lặp đi lặp lại chỉ có hai câu: không biết, chưa nghĩ xong.

Cố Lẫm Xuyên không hiểu. Dù tình cảm còn non, nhưng giờ phút này anh cũng nhận ra rằng bản thân mình đang bị từ chối.

Thua còn không bằng một thằng nhóc con mới yêu lần đầu.

Anh im lặng, có chút mất mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!