Chương 42: (Vô Đề)

Bọn họ lúc ở trên lầu chọn phòng, Hạ Thịnh ban đầu chỉ định thử thăm dò một chút, ai ngờ một cú tung chiêu của hắn lại khiến tổng tài Cố ra tay tung hết cả bài tẩy.

Cái luồng khí lạnh kia bắn thẳng vào mặt Hạ Thịnh, mấy người còn lại cũng không ai thoát khỏi số kiếp, đều trở thành những chú cá vô tội bị vạ lây trong trận hỏa chiến kéo dài.

À, trừ Thẩm Dược, người vừa cảm động vừa là quân sư đầu têu bày ra kế hoạch này.

Quân sư ấy hình như cũng sớm nhìn ra là Cố Lẫm Xuyên đang ghen, nhưng lại giống như có kiểu hứng thú khó hiểu với việc hai quân giao chiến, thậm chí còn kích động nhìn Hạ Thịnh mà cổ vũ: "Thử đi!"

Thử cái gì mà thử, sao cậu ta không tự đi mà thử?

Người này thật sự thiếu dây thần kinh.

Hạ Thịnh không muốn tự tìm khổ nữa, đảo mắt coi như không nghe thấy gì, cắm đầu ăn cơm.

Bàn ăn bỗng trở nên im ắng, nhìn qua ai cũng chăm chú nhấm nháp món ngon, không khí hòa thuận êm đềm, nhưng thật ra mỗi người đều ôm trong lòng một tâm sự riêng.

Thẩm Dược thì nghĩ: Cố Lẫm Xuyên là ghen thật hay chỉ là kiểu chiếm hữu quá đà, phải tìm cách xác định mới được.

Hạ Thịnh: Tên ngốc kia lại muốn làm gì, đừng kéo tôi theo đấy.

Yến Nhất Mạn nhìn có vẻ hiền lành: Mong chuyến du lịch này kết thúc suôn sẻ.

Chung Mính Trạch thì khỏi nói, cười rõ ràng đắc ý: Yến Minh Tầm mà không đến thì đúng là bỏ lỡ trò hay, xem Cố Lẫm Xuyên ghen rồi dỗ người yêu mới gọi là đáng xem nè.

Không ai thèm nhìn nhau, mỗi người cúi đầu ăn cơm.

Còn hai nhân vật chính thì sao?

Ôn Nghiên vừa nhấm nháp chiếc đũa, vừa nhìn nồi canh, suy tính xem làm sao nhân lúc Cố Lẫm Xuyên không để ý mà lén ăn thêm vài miếng món cậu vốn không được ăn nhiều. Đôi mắt cậu gần như phát sáng.

Cố Lẫm Xuyên thì một bên canh phòng nghiêm ngặt không cho Ôn Nghiên "làm càn", một bên lại thường liếc nhìn về phía Hạ Thịnh.

Ôn Nghiên lén đưa đũa về phía miếng thịt chân cua hoàng đế.

"Làm gì đấy?" Cố Lẫm Xuyên nhanh tay chặn lại, hai ngón tay kẹp lấy cái đĩa kéo sang bên mình.

"Cái này em ăn nhiều lắm rồi."

"Em biết mà, em chỉ muốn ăn thêm một miếng thôi ~" Ôn Nghiên lí nhí năn nỉ.

Trước đây cậu mà nũng nịu như vậy là Cố Lẫm Xuyên mềm lòng ngay, nhưng lần này anh chỉ nhìn cậu lạnh nhạt rồi cười như không cười từ chối: "Không được."

Ôn Nghiên: "……"

Cậu buồn bã chỉ trích: "Cố Lẫm Xuyên, anh đúng là không có tình người."

Nói xong cậu đặt đũa lên bàn, không ăn nữa, tức giận no bụng.

"Ừ." Cố Lẫm Xuyên bình thản nhận tội, rót cho cậu ly nước ấm, giọng nhàn nhạt:

"Uống nước cho nguôi giận."

Ôn Nghiên ngẩng đầu trừng anh một cái, không thèm đáp.

Lúc này, Thẩm Dược – người nãy giờ lén quan sát như bắt được thời cơ tuyệt vời, kích động đến tay cầm đũa run run, khuỷu tay đẩy mạnh Hạ Thịnh.

Cậu ta hạ giọng đầy nhiệt huyết: "Mau! Gắp cho Ôn Nghiên cái chân cua!"

Hạ Thịnh vừa đưa thìa đến miệng thì bị đẩy rơi, nước canh bắn đầy mặt, gương mặt đồng hun đậm chất nam tính tràn đầy giận dữ: "Sao cậu không tự gắp?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!