"Ê khoan, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?"
Chung Mính Trạch – người xưa nay luôn dịu dàng cũng không nhịn được mà nhíu mày, vẻ mặt không hiểu nổi.
Ánh mắt của Cố Lẫm Xuyên là kiểu gì thế kia? Nhìn đến mức da đầu người ta muốn tê rần.
"Đúng đó." Ôn Nghiên cũng khó hiểu mà lẩm bẩm: "Anh cứ nhìn bác sĩ Chung mãi làm gì vậy?"
Cậu cẩn thận không dám gọi ra cái biệt danh "Mính Trạch ca" kia, sợ Cố Lẫm Xuyên giữa chốn đông người sẽ đưa tay bịt miệng cậu.
Mất mặt chết mất.
Có lẽ vì giọng điệu của Ôn Nghiên hơi mang chút không hài lòng nên Cố Lẫm Xuyên mới chịu thu mắt lại, sắc mặt từ cảnh giác lạnh lùng lập tức dịu xuống, nhẹ nhàng đáp: "Không nhìn anh ta."
Ôn Nghiên bĩu môi, khó chịu mà "ừ" một tiếng, rõ ràng là thấy hết rồi, thế mà còn dám nói dối trắng trợn như vậy.
"Không có nhìn." Cố Lẫm Xuyên lặp lại một lần nữa, bất đắc dĩ thở dài.
Cảm thấy Ôn Nghiên bây giờ không dễ dỗ như trước.
Ôn Nghiên lúc này mới khẽ "à" một tiếng.
Cậu nghĩ bụng: Thế này mới đúng, anh cứ nhìn tôi đi, lát nữa học trưởng tìm tôi nói chuyện thì anh nhất định đừng bỏ lỡ đấy.
Chung Mính Trạch bên cạnh thấy vậy thì không nhịn được "chậc chậc" hai tiếng.
Sao anh ta không biết Cố Lẫm Xuyên còn biết… đổi sắc mặt nữa cơ chứ, hơn nữa đổi rất mượt mà, kỹ xảo lão luyện. Cái giọng nói đó, cái nét mặt đó... Rõ ràng là một người không có tiếng nói trong nhà.
Cố Lẫm Xuyên nói là không nhìn, trên mặt cũng thật sự chẳng còn biểu cảm gì liên quan đến Chung Mính Trạch nữa, nhưng trong lòng thì vẫn luôn cảnh giác.
Tuy tạm thời chưa phát hiện ra Chung Mính Trạch và Ôn Nghiên có trao đổi ánh mắt hay động tác đáng nghi nào, nhìn sơ thì trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng Cố Lẫm Xuyên cảm thấy đối phương chắc chắn đang chờ Yến Minh Tầm đến rồi mới hành động.
Tổng tài Cố giờ đây không cho rằng biểu cảm bối rối của Ôn Nghiên tối qua khi mời anh ở lại là vì ngượng ngùng. Anh biết chắc chắn Ôn Nghiên đang giấu chuyện gì đó.
Mà trong đám người này, Thẩm Dược bọn họ không đủ can đảm làm mấy chuyện đó. Chỉ có thể là Chung Mính Trạch và Yến Minh Tầm —— hai người từng chơi anh một vố ở tiệc nhà họ Thẩm, lòng dạ chẳng tốt đẹp gì.
Đặc biệt là Yến Minh Tầm. Dựa vào cái mác "trẻ người non dạ", mà chất đầy đầu toàn những ý xấu.
Cố Lẫm Xuyên cau mày khẽ, ánh mắt liếc về phía Ôn Nghiên rồi nhanh chóng thu lại, bên môi còn treo một nụ cười rất nhẹ.
Ôn Nghiên đang nói chuyện với Thẩm Dược, Thẩm Dược vừa lúc hỏi người thiếu kia bao giờ mới đến, ý chỉ tên Yến Minh Tầm đầu óc đầy trò.
Chung Mính Trạch nghiêng người đáp nhẹ giọng: "Tối mới đến, đừng để ý đến cậu ta."
"Được thôi!" Thẩm Dược nói xong thì liếc mắt nhìn Ôn Nghiên một cái.
"Vậy chúng ta vào nhà trước đi, đừng đứng mãi ngoài cửa nữa, chọn phòng đi."
Theo kế hoạch thì bọn họ sẽ chơi ba ngày hai đêm ở đây, chủ yếu là vui chơi trên biển và các hoạt động giải trí ven bờ, đến tối ngày cuối sẽ xem lễ hội pháo hoa âm nhạc rồi mới về.
Ôn Nghiên vài hôm nữa là phải đi học lại, sức khỏe cũng không tốt nên phải tranh thủ về nhà nghỉ ngơi sớm.
"Thế nào, nơi này không tệ phải không!"
Thẩm Dược đứng giữa phòng khách của biệt thự, giang hai tay ra, hít một hơi thật sâu mùi gió biển.
Lý do cậu ta chọn biệt thự view biển này rất đơn giản: đủ sang trọng, rộng rãi, ánh sáng tốt, vừa cao cấp vừa có gu, nội thất xa hoa lại không phô trương.
Gió biển thổi vào mang theo hương vị mằn mặn, rèm voan trắng mỏng theo đó tung bay, ánh nắng tràn ngập, tầm mắt mở ra là đại dương xanh biếc mênh mông vô tận, sóng biển tung bọt trắng xóa đập vào đá ngầm – khung cảnh này thật sự khiến người ta thấy tâm trạng rộng mở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!