Chương 40: (Vô Đề)

Ôn Nghiên muốn quay lại trường học, Thẩm Dược và Chung Mính Trạch đều nhận được tin. Chung Mính Trạch lập tức kể chuyện này cho Yến Minh Tầm.

Phản ứng đầu tiên của Yến Minh Tầm là:

"Cố Lẫm Xuyên trong nhà sắp có một vợ nhỏ 19 tuổi học lớp 12, anh Cố đỉnh thật."

Chồng già vợ trẻ. Trâu già gặm cỏ non. Còn dữ hơn cả mình.

Chung Mính Trạch: …

Thẩm Dược thì kích động còn hơn cả hồi chính mình đỗ đại học, buổi trưa đã gọi điện thoại cho Ôn Nghiên không biết bao nhiêu cuộc.

"Ra ngoài chơi đi A Nghiên! Tụi mình cùng nhau chơi một trận lớn!"

Ôn Nghiên bị tiếng hắn làm đau tai, phải để điện thoại ra xa rồi bật loa ngoài.

Sau đó uể oải nói: "Tại dạo này tớ đang dọn dẹp nhà kính, chưa làm xong đâu."

"Lúc nào không thể làm hoa cỏ chứ?" Thẩm Dược tức đến phát điên.

"Sau này cậu đi học về buổi tối vẫn có thể làm mà! Với lại chẳng phải Cố Lẫm Xuyên thuê thầy dạy cho cậu sao? Có người làm thay rồi còn gì?"

"Không giống nhau." Ôn Nghiên kháng nghị, nhỏ giọng lầm bầm: "Thầy là tới dạy tớ, tớ phải học rồi tự làm mới được."

Nhà kính đối với Cố Lẫm Xuyên mà nói có ý nghĩa đặc biệt. Mấy cái hoa cỏ đó chắc chắn phải do chính cậu làm, nhiều lắm thì cùng làm với anh.

Với lại chủ yếu là cậu thích làm mấy cái đó. Dù có phiền và khó thì mỗi lần chăm sóc hoa cỏ, Ôn Nghiên đều thấy lòng yên tĩnh, rất thư giãn.

Thẩm Dược biết trông Ôn Nghiên có vẻ không tức giận, nhưng trong xương lại rất cố chấp, nghĩ một lúc thì bắt đầu mềm giọng khuyên: "Nhà kính sau này từ từ làm cũng được mà. Trước hết đi chơi đã, chỉ có hai ba hôm thôi, về rồi lại dọn tiếp."

Để Ôn Nghiên đi đến bước hôm nay đâu phải dễ, Thẩm Dược thật lòng vui mừng cho anh em, muốn tổ chức buổi tụ họp mừng cậu.

Trước đây Thẩm Dược cũng từng nói muốn giúp Ôn Nghiên quay lại trường học, nhưng lúc đó cậu không đồng ý. Giờ thì đã muốn quay lại học thật rồi.

Cho nên hôm nay cậu quyết tâm phải kéo người ra ngoài cho bằng được, nói đến khô cả họng: "Ngày thường thì thôi đi, nhưng cậu nghĩ coi, chờ cậu đi học rồi thì làm gì còn thời gian nữa? Đây là lần cuối cùng trước kỳ thi đại học cậu có thể thả lỏng đó! Lần cuối! Cậu nói xem cậu đi không? Có biết trân trọng không hả?"

"Tớ…" Ôn Nghiên bị nói đến hơi dao động.

"Mạn Mạn cũng đi nha, cô ấy còn gác cả đàn cello qua một bên luôn đó!"

Thẩm Dược lại tiếp tục dụ: "Mà cậu dám nói trong lòng cậu không muốn đi chơi không hả? Ôn Nghiên?"

Ôn Nghiên: "…"

Cậu muốn thật.

Thế là Ôn Nghiên từ bỏ chống cự, gật đầu: "Được rồi được rồi, để tối tớ nói với Cố Lẫm Xuyên một chút."

"Nói với anh ta?" Thẩm Dược vừa mới cười toe toét, giây sau lại giật mình.

"Không phải nhà cậu cậu làm chủ à?"

Ôn Nghiên còn ngạc nhiên hơn: "Tớ nói hồi nào là tớ làm chủ?"

Tuy là từ sau khi đi công tác về, Cố Lẫm Xuyên đúng là dễ nói chuyện hơn nhiều, tính cách cũng dịu lại, lại rất dịu dàng.

Đôi lúc Ôn Nghiên còn không nhịn được nghĩ, có khi nào Cố Lẫm Xuyên bị phân liệt nhân cách, vứt cái nhân cách lạnh lùng đi rồi không.

Nhưng nhìn Cố Lẫm Xuyên đối xử với người khác thì vẫn lạnh nhạt như cũ, như thể chỉ dịu dàng với mỗi mình cậu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!