Chương 4: (Vô Đề)

Ý của lão gia Cố gia là, đối tượng kết hôn có thể để Cố Lẫm Xuyên tự mình chọn, nhưng phải kết hôn trước cuối năm sau.

Thế là trong một đống hồ sơ, Cố Lẫm Xuyên chọn trúng Ôn Nghiên.

Nhưng Ôn Nghiên mới mười chín tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật nên anh đặt ngày cưới vào mười tháng sau, đúng sau sinh nhật cậu.

Lão gia không có ý kiến gì với người mà anh chọn, chỉ cần trước đó đưa người về nhà trước, nói là để vun đắp tình cảm.

Nếu hôm nay anh từ hôn, thì thỏa thuận kia cũng xem như phế bỏ.

Mà nếu không từ hôn thì dĩ nhiên là phải đưa Ôn Nghiên về nhà, bất kể vì lý do gì là vì lời hứa, hay vì d*c v*ng muốn kiểm soát thì cũng phải đặt người này ngay dưới mí mắt mình.

Tất cả những chuyện này, Ôn Nghiên hoàn toàn không biết. Cậu chỉ thấy bất ngờ.

Cái gì… Tiến triển nhanh vậy luôn hả?

Ôn Nghiên trừng to đôi mắt đào hoa, không tin nổi mà há hốc miệng mà ngây người nhìn Cố Lẫm Xuyên.

Giống hệt một chú nai nhỏ bị dọa sợ.

Cố Lẫm Xuyên dường như thấy vẻ mặt này của cậu rất thú vị, khóe môi khẽ cong.

"Là ý của trưởng bối trong nhà."

"À… Dạ được."

Trên mặt Ôn Nghiên vẫn còn nóng, hai tay giơ lên quạt quạt hai bên má nhưng càng quạt lại càng nóng, trong đầu thì rối như tơ vò.

Không cưới cũng phải sống chung… Có vẻ người nhà Cố tổng rất tốt bụng ha. Có phải là vì anh ấy lớn tuổi rồi không?

Mặt đỏ như vậy là vì đang nghĩ gì đó à?

Cố Lẫm Xuyên hơi híp mắt, chuyển bánh xe lăn: "Mười phút, tôi đợi em dưới lầu."

"Không cần không cần!" Ôn Nghiên vội vàng xua tay, "Không cần mười phút đâu, hai ph… à không, một phút là xong!"

Cậu đưa hai ngón tay ra rồi lập tức rụt lại còn một.

Cố Lẫm Xuyên nhướng mày "ừ" nhẹ một tiếng.

Liền thấy Ôn Nghiên mặt đỏ bừng, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi vải nhỏ, ôm vào ngực rồi đứng bên cạnh xe lăn nhỏ giọng nói: "Cố tổng, em chuẩn bị xong rồi."

Nhìn cậu cứ như đang ước gì được rời khỏi chốn thị phi này ngay lập tức vậy.

Cố Lẫm Xuyên hơi nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt Ôn Nghiên. Anh nhướng mày: "Chỉ mang nhiêu đây? Không mang quần áo sao?"

"Quần áo… Ở đây em không có."

Ôn Nghiên nhỏ giọng: "Trên người chỉ có bộ này với một bộ đồ ngủ. Mà đồ ngủ thì bẩn rồi, tay em không tiện nên chưa giặt được…"

Cậu bối rối siết chặt túi vải nhỏ, dứt khoát thành thật luôn: "Em… cũng không có tiền."

Chớ nói đến tiền, ngay cả điện thoại cậu cũng không có.

Nguyên thân sau khi được đưa về thì bị giam lỏng suốt ba ngày, chẳng có tự do, chẳng có tiền, cũng chẳng có lòng tự trọng. Ngay cả con dao cắt cổ tay cũng là lừa từ bếp ra.

Không có gì trong tay, đúng là thảm không kể xiết.

Ôn Nghiên vừa xấu hổ vừa tủi thân: "Thật xin lỗi Cố tổng, em sẽ cố không làm phiền anh đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!