Tuy rằng đã được Cố Lẫm Xuyên khuyên nhủ, nhưng hai ngày nay Ôn Nghiên vẫn hơi có chút không được tự nhiên.
Cụ thể là mỗi lần buổi tối cùng Cố Lẫm Xuyên ăn cơm, ánh mắt cậu lại vô thức dừng lại trên tay anh.
Trước đây không để ý lắm, giờ mới phát hiện tay Cố Lẫm Xuyên không phải kiểu đẹp chuẩn mực thông thường.
Lòng bàn tay khá rộng, ngón tay thon dài mà không quá mảnh, khớp xương rõ ràng, mỗi góc độ đều trông rất thu hút.
Mỗi lần dắt tay Cố Lẫm Xuyên, Ôn Nghiên đều cảm thấy rất ấm áp, còn có cảm giác an toàn.
Một đôi tay đẹp như vậy, sao lại có thể…
"Nhìn gì thế?" Cố Lẫm Xuyên bất chợt ngẩng mắt nhìn cậu.
"Cháo sắp bị em khuấy đến nát rồi."
Ôn Nghiên hơi lơ đãng mà khuấy muỗng, buột miệng thốt ra: "Tay anh to thật."
"Hửm?" Cố Lẫm Xuyên nâng mí mắt, ánh mắt mang theo một chút thú vị.
Ôn Nghiên phản ứng lại thì lập tức hối hận, vội vàng nuốt một ngụm cháo nhỏ rồi giải thích: "Ý em là... so với em thì lớn hơn nhiều."
Một câu hai nghĩa.
Cố Lẫm Xuyên chậm rãi kéo dài âm cuối "à".
Cũng đúng. Tay anh có thể bao trọn cả tay và nửa cánh tay của Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên: "......"
Đáng giận, giải thích còn tệ hơn không nói.
Cậu vừa xấu hổ vừa lúng túng cúi đầu xuống, vành tai đỏ ửng.
Cố Lẫm Xuyên bật cười vui vẻ.
Nhìn trạng thái hiện tại của Ôn Nghiên có vẻ như đã chấp nhận được rồi. Anh phát hiện thỉnh thoảng trêu chọc cậu một chút, nhìn biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu ấy sẽ khiến anh thấy rất thú vị.
Tối hôm đó cũng vậy... Phảng phất chỉ cần ngón tay chạm vào da cậu, sẽ lập tức chạm phải vẻ đẹp khiến người rung động.
Trong đầu không khỏi lướt qua vài hình ảnh, Cố Lẫm Xuyên khẽ siết chặt tay cầm đũa, trên người Ôn Nghiên chỗ nào cũng là sắc hồng nhạt, đáng yêu vô cùng.
Thấy ánh mắt anh nhìn mình ngày càng sâu xa, Ôn Nghiên vội ho vài tiếng, vành tai đỏ bừng, bỏ đũa xuống vội vàng nói:
"Em ăn xong rồi! Em đi nhà kính trồng hoa!"
Cậu đứng lên quá vội, suýt nữa vấp ngã, may mà chú Chu nhanh tay đỡ kịp, ông vừa rồi còn cười đến nhăn cả mặt.
"Gấp gì chứ?" Cố Lẫm Xuyên giọng bình thản nói.
"Hôm nay có chuyện muốn nói với em."
Ôn Nghiên đứng vững rồi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: "Chuyện gì? Hôm nay anh không bận sao?"
Gần đây công việc của Cố Lẫm Xuyên hình như đặc biệt bận rộn, sáng ra đi sớm, khuya mới về, có hôm Ôn Nghiên đợi ở phòng khách cũng ngủ gật, đến tận mười giờ anh mới về, cậu còn ngồi cùng ăn khuya.
Nhưng hôm nay chưa đến bảy giờ anh đã về, hai người mới có cơ hội ăn cơm cùng nhau.
"Ừ." Cố Lẫm Xuyên rất tự nhiên nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!