Ôn Nghiên bị Cố Lẫm Xuyên bế ra khỏi phòng tắm, thân thể mềm nhũn, rõ ràng quần áo không dính nước, nhưng lại cho người ta cảm giác như cả người cậu vừa bị nước thấm ướt đến tận xương.
Cố Lẫm Xuyên để cậu ngồi trên đùi mình, vòng tay qua eo rồi ôm cậu đặt lên giường.
Trong lòng anh, cậu như mềm nhũn ra hoàn toàn, cả người chẳng còn chút sức, hoàn toàn dựa vào anh. Đôi mắt đào hoa mơ màng còn sót lại dấu vết chưa tan hết, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.
"Nghỉ một chút rồi tắm lại nhé?" Cố Lẫm Xuyên nhẹ nhàng xếp cậu ngồi yên trên giường, đưa tay vén mấy sợi tóc đen mềm bên má bị ướt mồ hôi, thấp giọng hỏi.
Ôn Nghiên bị tay anh chạm vào liền như bị bỏng, theo phản xạ lùi ra sau một chút, không nói gì, chỉ xoay người chui vào chăn, đầu rút kín mít, hơi thở cũng nóng hầm hập.
Cố Lẫm Xuyên: "…"
Anh nhìn lại tay mình vài lần, ánh mắt lập tức trở nên rất khó diễn tả.
"Còn thẹn thùng à?" Anh kéo lớp chăn trùm kín đầu cậu xuống, xoay người cậu lại đối diện với mình, có chút buồn cười mà nâng mặt cậu lên: "Lúc trước không phải còn nói không có gì sao?"
Hóa ra vừa rồi ở trong phòng tắm vừa dỗ vừa dỗ, cuối cùng lại thành công cốc.
"Hay là thấy sợ?" Cố Lẫm Xuyên vẫn kiên nhẫn, vuốt nhẹ thái dương cậu, thuận tay chỉnh lại mấy lọn tóc bị rối.
Lúc này trên người Ôn Nghiên vẫn còn hồng, chóp mũi đỏ ửng do vừa rồi nghẹn một lúc, ướt ướt mềm mềm. Cậu không nói gì, chỉ siết chặt chăn nhìn anh, ánh mắt vừa đáng thương vừa ngập ngừng.
Sau khi mọi cảm xúc mãnh liệt rút đi, trong lòng Ôn Nghiên sinh ra một loại mơ hồ khó tin, kèm theo thẹn thùng và hoang mang không biết phải giấu vào đâu.
Cậu cũng không rõ là mình bị cảm xúc cuốn đi mới chủ động hôn anh, hay là bị giọng nói dịu dàng của Cố Lẫm Xuyên dẫn dắt… Tóm lại, chuyện đó đã xảy ra.
Tuy lúc đó rất thoải mái, nhưng Ôn Nghiên nghĩ lại liền thấy xấu hổ chết đi được. Chắc chắn biểu cảm khi đó của cậu trông y như... một thứ không nên có.
Cố Lẫm Xuyên chắc chắn đã nhìn thấy hết, hu hu hu, anh nhất định nghĩ mình thật kỳ quặc, hu hu hu.
Không biết tại sao, cậu đột nhiên chỉ muốn khóc vì quá thẹn, nước mắt rất nhanh liền trào ra, vành mắt đỏ hồng lên.
"Sao tự nhiên lại khóc?" Cố Lẫm Xuyên chớp mắt, đưa tay lau nước mắt cho cậu, giữa mày hơi nhíu lại: "Khó chịu à?"
Ôn Nghiên hít mũi một cái, bị sặc nước mắt nên ho khan vài tiếng, mắt ngấn nước nhưng vẫn không chịu nói gì, tay nắm chặt lấy chăn, khẩn trương đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
"Em là…" Cố Lẫm Xuyên như chợt hiểu ra điều gì. Dựa vào phản ứng của Ôn Nghiên lúc nãy, anh có thể đoán đây rất có thể là lần đầu tiên cậu... giải quyết chuyện đó.
Lại còn để anh nhìn thấy hết.
Nếu anh nói ra, chắc chắn Ôn Nghiên sẽ xấu hổ đến mức bốc cháy mất, vì thế anh liền chuyển chủ đề:
"Anh đã nói rồi, em mới mười chín tuổi, có phản ứng sinh lý là chuyện rất bình thường, không cần cảm thấy ngượng ngùng. Anh lúc…"
Cố Lẫm Xuyên vốn định lấy bản thân ra làm ví dụ, định nói lúc mười tám mười chín tuổi anh cũng như thế, nhưng nghĩ đến chuyện mình đang mang danh "lạnh cảm" nên đành nuốt lại.
Ôn Nghiên khẽ run lông mi, đôi mắt còn vương nước theo bản năng nhìn trộm về phía g*** h** ch*n anh.
Hồi nãy cậu quá chìm đắm, thậm chí quên mất không để ý Cố Lẫm Xuyên có phản ứng hay không.
Anh có không? Anh thật sự không có cảm giác sao? "Tính lạnh" của anh là do sinh lý hay tâm lý? Hay cả hai?
Ôn Nghiên lúc ấy đã như vậy rồi, đến mức giọng nói cũng không kiềm được… Nhưng Cố Lẫm Xuyên lại chẳng có gì cả, đến lúc đụng vào cậu cũng chỉ là dịu dàng và bình tĩnh. Nhiều lắm là có chút nhẹ nhàng.
Đúng rồi, anh thật sự có hôn cậu. Là vì muốn trấn an cậu đang hoảng loạn.
Ôn Nghiên mím môi.
Cậu thật sự rất thích sự dịu dàng của Cố Lẫm Xuyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!