Chương 36: (Vô Đề)

Ôn Nghiên về nhà liền vui vẻ muốn vào nhà kính trồng hoa chơi đùa, nhưng nhà kính đã bỏ hoang quá lâu, bụi bặm tích tụ nhiều, muốn khôi phục lại như cũ thì công việc gần như là sửa sang lại toàn bộ.

Cố Lẫm Xuyên suy xét đến thể trạng của Ôn Nghiên, không cho cậu động tay vào, lập tức gọi chú Chu đi tìm người làm.

Thế là Ôn Nghiên bắt đầu năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng dùng lý do "rèn luyện sức khoẻ" để giành được một danh hiệu nhỏ là "người trông coi nhà kính".

Không còn cách nào, vết thương bầm tím sau lưng còn chưa lành nên Cố Lẫm Xuyên nhất quyết không để cậu làm loạn, thậm chí còn kiếm cả khẩu trang chống bụi cho cậu đeo.

"Đi thôi." Cố Lẫm Xuyên dịu dàng xoa xoa đầu Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên vui vẻ chạy theo chú Chu.

Còn Cố Lẫm Xuyên thì quay về thư phòng ở tầng bốn. Trong buổi tiệc vừa rồi, những kẻ ăn nói xằng bậy anh mới xử lý được một vài người, còn sót lại Ôn Ngọc Trác.

Cùng với vết thương cũ sau lưng Ôn Nghiên…

Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên trở nên lạnh lẽo, anh rút điện thoại ra gọi: "Điều tra chuyện giữa Ôn Ngọc Trác và Ôn Nghiên trước đây, chuyện quan trọng hay tầm thường đều tra hết, cho tôi kết quả trong vòng hai ngày."

Đầu dây bên kia đáp lại kính cẩn, Cố Lẫm Xuyên cúp máy rồi gọi cho một người khác.

"Yến Minh Tầm." Vừa chuyển máy được, Cố Lẫm Xuyên mở miệng: "Chuyện của Yến Tư Tắc là sao vậy?"

"Ai?" Bên kia tiếng ồn ào, nghe như vừa quay xong cảnh phim, hơi thở vẫn còn nặng nhọc.

Hắn khoác đại chiếc áo dài màu đen viền vàng, tùy tiện buộc quanh eo, phía dưới là đôi chân dài thon chắc và mạnh mẽ.

Cao lớn rắn rỏi, ngũ quan sắc sảo, giữa hai mày mang theo khí chất sắc bén và kiêu ngạo, giữa đám người đặc biệt nổi bật.

Cố Lẫm Xuyên tưởng anh ta nghe không rõ, lặp lại: "Yến Tư Tắc."

"Nghe rõ rồi, đâu có điếc." Yến Minh Tầm xoay cổ cho đỡ cứng, tránh xa phim trường tìm nơi yên tĩnh, giọng hơi lười biếng: "Nhưng mà, đó là ai?"

"..."

Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: "Hắn là người Yến gia."

"Yến gia thì người cũng đâu ít." Yến Minh Tầm hờ hững cười một tiếng, nhưng thấy Cố Lẫm Xuyên nghiêm túc, liền hơi nhíu mày suy nghĩ một lúc.

Vài giây sau, anh ta đột nhiên nghiêm túc mở miệng: "Tên là Yến gì cơ?"

"Yến Tư Tắc!" Giọng Cố Lẫm Xuyên trầm xuống, gần như muốn bóp nát điện thoại.

May thay Yến Minh Tầm rốt cuộc cũng nhớ ra, chậm rãi nói: "À, có chút ấn tượng, hình như là con trai của chú ba tôi? Người rất được lòng ông cụ."

Trước kia từng gặp vài lần ở nhà cũ, người đó mặt mũi không mấy ấn tượng, Yến Minh Tầm cũng lười ghi nhớ.

Cố Lẫm Xuyên "ừ" một tiếng: "Hắn theo dõi Ôn Nghiên ở tiệc Thẩm gia, điều tra giúp tôi chi tiết."

"Tôi tra? Hắn nhìn chằm chằm là vợ anh, sao lại bắt tôi tra?" Yến Minh Tầm nhíu mày.

"Hơn nữa chẳng phải anh là tổng tài Cố đại quyền uy, gì mà chẳng tra ra? Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, lấy đâu ra thủ đoạn bằng anh, mà hiện giờ tôi còn đang bị đuổi ra khỏi nhà..."

Cố Lẫm Xuyên giọng lạnh như băng: "Hai mươi triệu."

"..." Mách lẻo với Chung Mính Trạch à?

Yến Minh Tầm xoa cổ, hừ một tiếng: "Rồi rồi, đợi đấy."

Rồi hắn dập máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!