Chương 34: (Vô Đề)

Ôn Nghiên ngẩn ngơ đến khuya mới ngủ.

Cậu cảm thấy Cố Lẫm Xuyên hôm nay hơi kỳ lạ, lúc đối phương nói với cậu rằng mình không tặng quà, Ôn Nghiên rõ ràng cảm nhận được một tia ghen tỵ và tủi thân phát ra từ người anh.

Anh còn muốn đeo nhẫn đôi nữa.

Chẳng lẽ Cố Lẫm Xuyên thích cậu?

Ôn Nghiên lăn qua lộn lại trong chăn, rối rắm cắn môi.

Không không không, không thể nào.

Là một người đàn ông, ảo giác lớn nhất chính là: Anh ấy thích mình.

Ôn Nghiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tạm thời quy kết hành vi bất thường tối nay của Cố Lẫm Xuyên là do anh có tính kiểm soát mạnh.

Bây giờ cậu trên danh nghĩa cũng là "vị hôn thê" của Cố Lẫm Xuyên, với kiểu người bá đạo thích đánh dấu lãnh địa như anh, muốn dùng nhẫn để công khai chủ quyền cũng là điều dễ hiểu.

Ôn Nghiên gật gật đầu, cuối cùng cũng tự thuyết phục mình, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Còn bên phòng kế bên, Cố Lẫm Xuyên thì không dễ gì ngủ được như vậy.

Anh hai mươi bảy tuổi, bao nhiêu năm nay đều bận rộn trên thương trường, đấu đá với người ta, đề phòng khắp nơi, bên cạnh chưa từng có ai thân thiết hơn mức xã giao, nhu cầu và h*m m**n gì đều tự giải quyết.

Không phải là không có người chủ động tiếp cận anh. Lúc đi công tác bên ngoài, cũng từng có người trèo lên giường anh, nhưng Cố Lẫm Xuyên chưa từng một lần chấp nhận, trong lòng thậm chí còn chán ghét đến tột độ.

Anh không thích kiểu quan hệ lằng nhằng không sạch sẽ đó, cũng chưa từng có ai lọt vào mắt anh.

Lâu dần, tính cách lãnh đạm thành thói quen, lại thêm những lời đồn nhàm chán ác ý bên ngoài, người ta dần truyền miệng rằng anh là người "lạnh như băng".

Nhưng làm gì có chuyện đó. Anh ngay cả việc mình bị liệt cũng là giả, chỉ có Ôn Nghiên là tin, còn ở trước mặt anh chẳng hề phòng bị.

Cố Lẫm Xuyên nằm trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Ôn Nghiên tối nay mặc quần áo nửa kín nửa hở, khiến anh càng mơ hồ mà nghĩ đến nhiều thứ hơn.

Anh đột nhiên mở mắt, xoay người xuống giường, toàn thân như căng chặt, cơ thể nóng bừng lên, cắn răng đi vào phòng tắm.

Anh không hề né tránh h*m m**n của mình. Người có lòng thì tự giải quyết, sau đó lại tắm nước lạnh cho tỉnh táo, chỉ có như vậy mới tạm thời áp chế được cảm giác vừa mãnh liệt vừa không thể khống chế ấy.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thực sự rung động, nên anh mới giống như một thằng nhóc non nớt bồng bột, mọi xúc cảm đều thẳng thắn và cháy bỏng đến vậy.

Cố Lẫm Xuyên chậm rãi thở ra một hơi, lúc nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ: Cơ thể của Ôn Nghiên thật sự cần được chăm sóc cẩn thận.

Sáng hôm sau hơn mười giờ, Cố Lẫm Xuyên đích thân đến gọi Ôn Nghiên dậy.

Ôn Nghiên hí mắt, không tình nguyện mà r*n r* vài tiếng.

Cậu vẫn chưa ngủ đủ, mơ mơ màng màng vùi mặt vào chăn, dùng cơ thể truyền đạt rõ ràng một tuyên ngôn: Cậu muốn ngủ nướng.

Trong chăn, hình người cuộn tròn như con sóc nhỏ, đáng yêu đến mức Cố Lẫm Xuyên không nhịn được nhéo nhéo nửa khuôn mặt cậu lộ ra ngoài.

"Dậy ăn sáng, hôm nay còn phải đi mua nhẫn."

Tổng tài nào đó đã nói là làm, không rõ là vì sốt ruột trong lòng hay lý do gì, nhưng rõ ràng là đang gây tai họa cho một người còn chưa tỉnh ngủ.

Ôn Nghiên nghe được nửa câu thì quên mất nửa, chăn trùm kín đầu, mơ màng rầu rĩ nói:

"Em từ chối… Anh phiền quá, cho em ngủ thêm lát nữa…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!