Chương 33: (Vô Đề)

Loại tình huống đột ngột thế này, đến cả Cố Lẫm Xuyên cũng sững sờ trong giây lát.

Phản ứng của Ôn Nghiên giống như truyền tín hiệu gì đó đến anh. Trong đôi mắt trước nay luôn điềm đạm, giờ đây như rung chuyển mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt.

"Em…" Giọng anh nghẹn lại.

Ôn Nghiên hoảng hốt, từ yết hầu phát ra một tiếng "ồ" khẽ, rồi đột ngột cúi rạp đầu vào đầu gối, cuộn người thành một khối, tự co lại như con nhím.

Cậu cũng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.

Cố Lẫm Xuyên chỉ mới chạm vào vết thương của cậu một chút, thế mà phản ứng của cậu lại mạnh đến vậy. Nếu chỉ là bí mật lén lút thì còn đỡ, đằng này lại bị chính chủ bắt quả tang tại chỗ.

Thật sự… quá mất mặt.

Loại xấu hổ chưa từng có này cùng với cảm giác không biết giấu mặt vào đâu quấn chặt lấy cậu, như một tấm lưới dày đặc không kẽ hở, khiến cậu gần như nghẹt thở.

Liên tiếp những hành động của Ôn Nghiên khiến Cố Lẫm Xuyên nhanh chóng hoàn hồn, lập tức lấy lại bình tĩnh.

Anh không có ý đó.

"Ôn Nghiên."

Anh đè nén tất cả suy nghĩ trong đầu, từ mớ hỗn loạn gắng gượng kéo ra chút lý trí, giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng mang theo an ủi rõ ràng: "Em năm nay mười chín tuổi, cơ thể và tinh lực đều dồi dào, chuyện này là phản ứng rất bình thường, không cần hoảng hốt."

Ôn Nghiên không đáp lời ngay. Qua vài giây, cậu cụng nhẹ đầu vào khăn tắm, giọng ngập ngừng rầu rĩ truyền ra: "Thật không vậy?"

Giọng cậu mang chút do dự.

"Thật." Cố Lẫm Xuyên cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn kéo đầu nhỏ của Ôn Nghiên ra khỏi khăn tắm, nhẹ nhàng nói:

"Bây giờ em cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Lúc dịu dàng, Cố Lẫm Xuyên thật sự có sức mê hoặc. Giọng nói ôn hòa cùng lời an ủi ấy khiến tâm trạng hoảng loạn của Ôn Nghiên dịu lại không ít.

Cậu hít mũi một cái, trong bóng tối cảm nhận một chút.

Hình như đúng là đỡ hơn thật.

Nhưng Ôn Nghiên vẫn không ngẩng đầu lên. Trong tình huống này, cậu không biết phải đối mặt với Cố Lẫm Xuyên thế nào, càng không dám tưởng tượng biểu cảm của mình bây giờ trông sẽ ra sao.

Cố Lẫm Xuyên đoán được phần nào suy nghĩ của cậu, hít sâu một hơi rồi nói:

"Được rồi, tôi đi tìm chú Chu lấy rượu thuốc cho em. Em cứ ôm khăn tắm thở một lúc rồi tôi về bôi thuốc cho."

Lúc này giọng điệu và vẻ mặt của anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, đặc biệt kiên nhẫn.

Nếu bị người ngoài nhìn thấy, họ chắc chắn sẽ há hốc mồm. Vị tổng tài Cố nổi tiếng khó gần, tính tình âm u nóng nảy kia, mà cũng có lúc dỗ người nhẹ nhàng đến vậy?

Tổng tài Cố còn thấp giọng dỗ dành tiếp:

"Chờ tôi quay lại rồi, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, được không?"

Ôn Nghiên giấu đầu trong khăn tắm, khẽ gật đầu một cái, rầu rĩ đáp: "Ừm."

Cố Lẫm Xuyên xoa nhẹ lên đầu cậu qua lớp khăn tắm, sau đó mới quay người đi.

Anh biết, lúc này Ôn Nghiên cần một chút không gian để bình tĩnh lại, mà chính anh… cũng vậy.

Cửa phòng ngủ mở ra rồi khép lại, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!