Chương 32: (Vô Đề)

Xe dừng lại trước cửa nhà, Ôn Nghiên vẫn chưa tỉnh. Cánh tay của Cố Lẫm Xuyên đã bắt đầu tê dại mơ hồ, vậy mà anh vẫn ngồi yên ở ghế sau, không hề nhúc nhích.

"Tiên sinh." Chú Chu do dự hỏi: "ngài không gọi tiểu thiếu gia dậy à?"

Cố Lẫm Xuyên mím môi, thoáng trầm ngâm.

Anh hoàn toàn có thể bế Ôn Nghiên vào nhà ngay lúc này, nhưng nếu cậu tỉnh dậy giữa đường, nhìn thấy anh đang bế mình thì với cái gan nhỏ như hạt mè của cậu, tám phần là sẽ bị doạ sợ.

Huống hồ, có vài chuyện vẫn nên chờ xử lý hết phiền phức rồi mới nói với Ôn Nghiên thì hơn.

Cố Lẫm Xuyên tự cho là bản thân hiện tại chưa đến mức nghiện Ôn Nghiên đến độ phải dốc toàn bộ kế hoạch ra trình bày cho cậu biết.

Chờ hai người anh chị không biết điều của anh nhịn không nổi mà nhúng tay vào, cũng là lúc anh thu lưới – đến khi đó, rồi sẽ nói rõ với Ôn Nghiên.

Kể từ sau khi anh "tàn tật", bọn họ cũng tổn thất không ít nguyên khí, hơn một năm qua vẫn còn đang ngủ đông, chẳng dám nổi sóng. Mãi đến gần đây, khi Cố Lẫm Xuyên tiết lộ với ông nội về việc mình sắp khôi phục chức vụ, chắc hẳn hai người kia cũng đã biết và bắt đầu có hành động trong âm thầm.

Cho nên, anh không vội.

Trong giấc mơ, Ôn Nghiên lờ mờ cảm thấy có ai đó đang gọi mình, còn đặc biệt đáng ghét mà cứ đẩy đẩy, không cho cậu ngủ tiếp.

Cậu bực mình khẽ rầm rì một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy nơi đang dựa vào, mơ mơ màng màng mở hé đôi mắt.

"Về đến nhà rồi, vào phòng ngủ tiếp đi." Cố Lẫm Xuyên lên tiếng, giọng trầm nhẹ.

Ôn Nghiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên, liền trông thấy sườn mặt cực kỳ có lực sát thương của Cố Lẫm Xuyên, cả người đột nhiên ngẩn ra: "Anh về rồi à?"

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ tại sao đối phương lại ở gần mình đến vậy, chỉ cần ngẩng đầu là thấy ngay.

Cố Lẫm Xuyên: "……"

"Ngủ mơ tới choáng luôn à?" Anh có chút bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán cậu, giọng lãnh đạm mà pha chút cảm xúc: "Về đến nhà rồi."

Ôn Nghiên trên người vẫn còn đẫm mồ hôi, anh cũng không vội bảo cậu xuống xe.

"A? Ờ phải, anh về rồi mà." Ôn Nghiên cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Không chỉ về rồi, Cố Lẫm Xuyên còn dẫn cậu rời khỏi yến tiệc trước. Vừa nãy vì còn lơ mơ chưa tỉnh, Ôn Nghiên có chút xấu hổ.

"Ừ." Cố Lẫm Xuyên không nói gì thêm, chỉ nhướn mày, cánh tay khẽ nâng: "Còn chưa buông tay?"

Gì cơ?

Ôn Nghiên lập tức đơ người, cúi đầu nhìn xuống, mặt lập tức đỏ bừng, như mèo con bị động tới lông dựng đứng, đang cuộn cả người trong ngực Cố Lẫm Xuyên ôm lấy cánh tay anh chặt không buông.

Cái… cái gì thế này?

Sao cả nửa người mình lại dính lên người Cố Lẫm Xuyên rồi? Bảo sao lúc ngủ cứ cảm thấy nóng hừng hực…

Chẳng lẽ cậu ngủ từ nãy đến giờ đều trong tư thế đó? Sao Cố Lẫm Xuyên lại không đẩy cậu ra? Đến lúc mới tỉnh còn để như vậy... Thân mật ghê gớm!

Ôn Nghiên chột dạ, ánh mắt lơ đãng đảo loạn, đột nhiên trông thấy ——

Chờ chút, cái tay áo vest của Cố Lẫm Xuyên kia là gì vậy? Sao trông như có vết ướt? Còn hơi sậm màu?

Ôn Nghiên trong lòng hét lên một tiếng "Trời ơi!", hai mắt trợn tròn.

Cậu luống cuống che miệng lại, đưa tay sờ thử vài lần, muốn kiểm tra xem có phải là nước miếng không.

"Nghĩ cái gì đấy? Là cậu ngủ ch** n**c mắt." Cố Lẫm Xuyên nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!