Chương 30: (Vô Đề)

Khi Cố Lẫm Xuyên nắm tay Ôn Nghiên từ lầu hai của yến hội đi xuống, đám con nhà giàu phía dưới bỗng im lặng như tờ, mà đúng hơn là họ vốn đã chẳng còn gì để nói từ trước đó.

Sợ hãi, hối hận, may mắn, lo lắng... Trên gương mặt bọn họ hiện lên vẻ như sắp gặp đại họa.

Bọn họ tất nhiên biết Ôn Nghiên đã lên lầu.

Cũng biết Yến Tư Tắc không lâu trước đó đã lên theo, đi tìm Ôn Nghiên.

Yến Tư Tắc là một người rất "có tiếng" trong giới.

Hắn lên tìm Ôn Nghiên thì còn vì lý do gì nữa? Rõ ràng là muốn giở trò vì Ôn Nghiên đúng là quá xinh đẹp, sạch sẽ và thuần khiết.

Lúc ấy Cố Lẫm Xuyên còn chưa tới, nhưng hôm nay có người theo Ôn Nghiên. Người đó là một trung niên có vẻ ngoài trầm ổn, lịch thiệp, khí chất gần như khiến đám con cháu gia tộc nhỏ ở đây phải nể phục như trưởng bối.

Nếu không phải người đơn giản, vậy chắc chắn là người thân tín bên cạnh Cố Lẫm Xuyên.

Cho nên ngay từ đầu đám phú nhị đại kia đã ngầm hiểu: Cố Lẫm Xuyên tuy không có mặt, nhưng anh rất để tâm đến Ôn Nghiên.

Ít nhất là hiện tại.

Nhưng không ai nghĩ anh để tâm đến mức sẽ vì Ôn Nghiên mà bỏ cả công việc quan trọng, đích thân đến tham dự.

Những kẻ lớn lên trong chốn danh lợi, từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt đoán ý, ai nấy đều cho rằng Cố Lẫm Xuyên đang ngầm ra tín hiệu: "Người này, tôi còn chưa chơi chán."

Anh đã đánh dấu lên Ôn Nghiên, vậy nên không ai được đụng vào.

Nếu không, với một người vừa xinh đẹp lại mềm mại như Ôn Nghiên, trông thì dễ bị bắt nạt thì thử hỏi trong đám con nhà giàu thích đồng tính ở đây, ai mà không động tâm cơ chứ?

Huống hồ, nếu Cố Lẫm Xuyên thật sự như lời đồn là tính tình lãnh đạm, nhưng lại có khẩu vị đặc biệt thì càng chứng tỏ Ôn Nghiên chưa thực sự được anh chạm vào.

Vẫn còn "non" lắm.

Thậm chí có thể đã bị huấn luyện thành kiểu người phản ứng mẫn cảm với t*nh d*c.

Nếu tưởng tượng khuôn mặt xinh đẹp kia của Ôn Nghiên phủ đầy sắc đỏ và nước mắt vì d*c v*ng... Ai lại không muốn đè cậu xuống, tận tay dạy dỗ, tự mình làm chủ nhân tối cao?

Nhưng bọn họ vẫn sợ. Họ càng quý trọng mạng sống và tiền đồ.

Cho nên không ai dám là người đầu tiên gây rắc rối. Chỉ dám lén lút đánh giá.

Chỉ có cái tên đầu óc không rõ là Ôn Ngọc Trác mới dám hấp tấp lao lên kiếm chuyện với Ôn Nghiên.

Còn bọn họ? Tâm cơ thì có, nhưng gan không đủ. Chỉ dám đợi lúc người của Cố Lẫm Xuyên rời đi mới bắt đầu mở miệng tán gẫu đôi ba chuyện "thú vị" xoay quanh Ôn Nghiên.

Nhưng Yến Tư Tắc không giống họ. Hắn là người nhà họ Yến, có lẽ nghĩ mình có tư cách, cho nên mới theo Ôn Nghiên lên lầu.

Thế nên là sắp có trò hay để xem rồi.

Không biết ai là người đầu tiên nói câu:

"Nghe nói Yến Tư Tắc lên lầu tìm Ôn Nghiên?" rồi liếc nhau, và thế là những lời đồn thối tha như nước lũ vỡ đê tuôn trào ra ngoài.

Hai nhân vật chính đều không có mặt, mấy kẻ rảnh rỗi cũng chẳng cần giữ ý tứ gì nữa.

Dù sao thì có ai nghe thấy đâu?

Bọn phú nhị đại cuối cùng cũng tìm được trò vui, người thì bưng ly rượu đỏ cười nói, người thì bắt đầu thân thiết với mấy kẻ chưa quen, chuyện trò càng lúc càng lớn tiếng.

Thừa lúc Thẩm Dược và Yến Nhất Mạn không ở đây, bọn họ bàn tán càng lúc càng hăng, cuối cùng thậm chí còn lôi cả chuyện ra đánh cược.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!