Chương 3: (Vô Đề)

Chừng mười mấy phút sau, Ôn Sùng Sơn vội vã trở về nhà. Dạo gần đây công ty gặp chuyện, ông ta bận đến mức đầu tắt mặt tối, đôi mắt dưới mi đã hiện rõ quầng thâm.

Vừa vào đến nhà, ông lập tức chạy đi tiếp chuyện Cố Lẫm Xuyên.

"Thật ngại quá, Cố tổng, dạo này tôi bận rộn quá mức nên không hay biết cậu đã đến. Quả là sơ suất, sơ suất quá rồi. Mau dùng trà đi, có gì cứ vừa uống vừa trò chuyện."

Ôn Sùng Sơn lớn hơn Cố Lẫm Xuyên hơn hai mươi tuổi, dù có phần bất tài nhưng cũng từng trải qua bao sóng gió, cách nói năng toát ra vẻ chững chạc tự nhiên. Lời nói tuy khách sáo nhưng không quá mức nịnh bợ, cũng chẳng cao ngạo kiểu bề trên, đúng mực, tạo cảm giác không tồi.

Cố Lẫm Xuyên liếc mắt nhìn ông ta một cái, khẽ gật đầu: "Ôn tổng khách sáo rồi."

Ôn Sùng Sơn ngồi xuống sofa đối diện, cười cười nâng chén trà lên cụng nhẹ với anh.

Trà vừa mới pha, hơi nóng còn nghi ngút. Cố Lẫm Xuyên nâng chén lên nhấp một ngụm, coi như nể mặt chủ nhà.

Qua màn khách sáo, Ôn Sùng Sơn nửa đùa nửa thật hỏi: "Hôm nay Cố tổng tới bất ngờ như vậy, chẳng lẽ là muốn lén gặp tiểu Nghiên nhà tôi?"

Cố Lẫm Xuyên thoáng sững người, thần sắc có chút vi diệu.

Nhưng rất nhanh, anh đã khôi phục lại nét mặt lạnh nhạt thường ngày, khẽ gật đầu rồi giọng trầm hơn: "Nghe nói cậu ấy bị thương nên tôi đến xem."

Nghe đến đây, quản gia đứng phía sau anh cúi đầu im lặng, trong mắt lộ ra vẻ đã hiểu rõ từ lâu, mặt gần như viết rõ bốn chữ: Quả nhiên như vậy.

Hồi nãy nhìn thấy dáng vẻ tiên sinh lúc rời khỏi phòng khách, ông đã đoán tám phần là lần này không thể từ hôn rồi.

Quả nhiên là chuyến đi vốn định đến từ hôn, nay lại thành an ủi người bị thương.

Tiên sinh thậm chí còn săn sóc mà dùng từ "bị thương" để che đậy cho "tự sát", rõ ràng không định truy cứu gì thêm.

Quản gia thầm nghĩ trong bụng: Không hổ là Cố tổng oai phong lẫm liệt của chúng ta, cách xử lý tình huống thật khéo, mà không biết mặt có đau không.

Cảm giác như mình nghe thấy tiếng bốp bốp bốp luôn rồi.

Quản gia âm thầm che mặt.

Ánh mắt Ôn Sùng Sơn khẽ trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là không thể qua mắt được Cố Lẫm Xuyên. Nhưng nếu đối phương không vạch trần, nghĩa là chuyện hôn sự vẫn chưa bị ảnh hưởng.

"Cố tổng quan tâm tiểu Nghiên như vậy, đúng là phúc phần của nó." Ôn Sùng Sơn mỉm cười, "Vậy tôi gọi nó xuống nhé, cho hai người gặp mặt—"

"Không cần." Cố Lẫm Xuyên giơ tay cắt lời, "Tôi muốn gặp riêng cậu ấy."

Phòng khách.

Ôn Nghiên mở to mắt, sửng sốt: "Ai… ai muốn gặp tôi cơ?"

Thẩm Dược cũng tròn mắt: "Cố Lẫm Xuyên đến hả?!"

Dì giúp việc tới truyền lời vội gật đầu, quay sang Ôn Nghiên nói: "Cậu chủ, Ôn tiên sinh đã đưa Cố tổng lên phòng cậu rồi, cậu mau lên đi."

Thẩm Dược nhìn sang, lo lắng nói: "Anh ta tìm cậu làm gì chứ? Không phải biết chuyện cậu tự sát rồi thấy mất mặt nên đến tính sổ đấy chứ?"

"Tớ cũng không biết nữa…" Ôn Nghiên hoảng hốt, đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi.

Thôi thì gặp thì gặp, sớm muộn gì cũng phải gặp. Dù sao cưới nhau xong còn phải gặp mỗi ngày.

Cậu mặt mày tỏ vẻ không sợ chết, chầm chậm bước lên lầu.

Cửa phòng đóng lại, Ôn Sùng Sơn đứng trước cửa, thấy sắc mặt Ôn Nghiên còn coi được thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng dặn dò: "Cố Lẫm Xuyên đã biết chuyện con tự sát. Con vào trong phải thành thật xin lỗi người ta, đừng gây chuyện nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!