"Yến Tư Tắc! Yến tiên sinh! Xin chờ một chút!"
Yến Tư Tắc đang đi được nửa cầu thang thì có người gọi với theo phía sau.
Trong tình huống như này, người dám chủ động tìm hắn gần như không có mấy ai.
Yến Tư Tắc quay người lại, hơi nhướng mày, đôi mắt dài hẹp nhìn xuyên qua cặp kính mỏng, từ trên cao liếc nhìn kẻ vừa tới.
Là một người trông rất chật vật.
Trên mặt và khoé miệng người đó đều có vết thương, cổ còn in một dấu đỏ không hề phù hợp với kiểu ăn mặc.
Yến Tư Tắc hơi nghiêng đầu, đôi mắt híp lại.
Hắn rất quen thuộc loại dấu vết này.
Tay phải một, tay trái ba, chiều sâu và màu sắc đều cho thấy người ra tay chẳng nhẹ chút nào, đúng là đánh không nể nang gì.
Nhưng theo hắn biết, bữa tiệc hôm nay không có ai hợp gu hắn cả.
Vậy thì người này… chắc là cái kẻ ban nãy gây chuyện ầm ĩ ngoài cửa. Bảo sao nhìn chẳng khác gì một con gà trống bị đánh bại, một chút cũng không đáng yêu.
Khi đó hắn không ra ngoài vì chẳng có hứng với mấy trò bạo lực thô thiển.
Không ngờ giờ lại có người tìm tận nơi.
"Ôn đại thiếu gia." Yến Tư Tắc chẳng buồn nhớ tên người kia, chỉ cười nhẹ một tiếng.
"Có chuyện gì mà cần tôi giúp đỡ vậy?"
"Không, không phải." Ôn Ngọc Trác lộ vẻ căng thẳng, hơi sợ hãi người đàn ông trước mặt.
Dù hắn ta nhìn thì lịch sự ôn hòa, dù hắn ta đang mỉm cười.
Nhưng rất nhanh, sự sợ hãi trong mắt Ôn Ngọc Trác bị sự độc ác thay thế.
"Tôi là tới giúp anh."
Hắn đã nhìn thấy tất cả thái độ của Yến Tư Tắc dành cho Ôn Nghiên.
", Cậu giúp tôi?" Yến Tư Tắc khẽ cong môi, đáy mắt thoáng qua một tia khinh miệt rồi biến mất.
"Vậy tôi muốn nghe thử xem, cậu định giúp tôi bằng cách nào."
Ôn Ngọc Trác hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra cái tên: "Ôn Nghiên."
Yến Tư Tắc hơi bất ngờ.
Ôn Ngọc Trác thấy anh chưa lập tức rời đi, tưởng mình sắp thành công, hai tay siết chặt thành nắm đấm, giọng nói đè thấp đầy kích động: "Tôi có thể giúp anh tiếp cận cậu ta."
"Anh cũng thấy rồi đấy, là Thẩm Dược cùng quản gia kia đưa Ôn Nghiên lên lầu, dù lát nữa Thẩm Dược có đi, thì quản gia vẫn sẽ ở lại bên Ôn Nghiên. Người đó là người của Cố Lẫm Xuyên, được anh ta sắp xếp để luôn theo sát Ôn Nghiên. Giờ mà anh lên đó thì chẳng có cơ hội đâu!"
Ôn Ngọc Trác vừa nói vừa nóng nảy: "Tôi có thể giúp anh dụ quản gia đó đi chỗ khác. Đến lúc ấy trong phòng chỉ còn anh với Ôn Nghiên, muốn làm gì thì làm!"
Hắn nói một hơi hết những lời đã chuẩn bị sẵn, ngực phập phồng dữ dội.
Vậy chắc là đủ rồi đi?
Tình hình hôm nay chỉ một mình thì không thể đụng được tới Ôn Nghiên, Ôn Ngọc Trác không nghĩ Yến Tư Tắc là tên ngu không biết nhìn thời thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!