Chương 27: (Vô Đề)

Ôn Nghiên nghe thấy lời lẽ xúc phạm nặng nề kia, toàn thân lạnh toát. Cậu trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Ôn Ngọc Trác, giọng run lên:

"Anh đang nói linh tinh gì đó?!"

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Khi những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Nghiên đã giận dữ đẩy mạnh Ôn Ngọc Trác ra.

"Ồ, phản ứng lớn vậy sao?" Ôn Ngọc Trác đứng vững lại, cười khinh miệt.

"Tôi nói sai chỗ nào? Còn chưa cưới mà đã dọn đến ở chung với người ta... Chẳng phải cậu là tiểu tình nhân Cố Lẫm Xuyên bao nuôi à?"

Hắn giả vờ ngạc nhiên, giọng điệu càng thêm cay độc:

"A, chẳng lẽ trên giường cậu không gọi anh ta là chủ nhân? Hay là gọi là Da—"

"Câm miệng lại cho tôi!" Ôn Nghiên run rẩy hét lên.

"Ôn Ngọc Trác! Mẹ nó mày đang bốc phân ở đây cái gì vậy?!"

Thẩm Dược kéo mạnh Ôn Nghiên ra sau, rồi lao thẳng đến chỗ Ôn Ngọc Trác, nắm chặt cổ áo hắn, mặt đối mặt, ánh mắt hung dữ như thú hoang nổi giận:

"Mày lần trước bị ăn đòn chưa đủ hả?!"

"Sao? Muốn đánh tiếp à?" Ôn Ngọc Trác cũng không chịu thua, túm ngược lại cổ áo Thẩm Dược, gằn giọng: "Lần trước tao uống nhiều quá nên mày tưởng tao sợ mày thật sao? Hả?!"

Thẩm Dược cười lạnh, vung nắm đấm thẳng vào mặt hắn.

Ôn Ngọc Trác không ngờ Thẩm Dược dám động tay ngay giữa buổi tiệc, trong lòng chửi thầm cậu ta là đồ điên, sau đó nghiến răng đỡ đòn.

Hai người lập tức lao vào nhau đánh tới tấp.

Chú Chu thấy vậy lặng lẽ rút lại cái chân vừa tính giơ lên, quay sang đỡ lấy Ôn Nghiên vừa bị đẩy về phía mình, lo lắng hỏi:

"Thiếu gia, cậu có sao không? Có đau không?"

Ôn Nghiên mím môi, tim vẫn còn đập loạn vì sợ hãi.

Những lời sỉ nhục trắng trợn ban nãy khiến cậu tức giận đến mức đầu ngón tay run rẩy, trong mắt lấp lánh giận dữ kèm cả nước mắt lý trí.

Cậu l**m môi cho đỡ khô, ho khan mấy tiếng rồi mới khẽ lắc đầu với chú Chu:

"Không sao đâu ạ."

Sắc mặt chú Chu sầm lại. Vừa rồi nếu không phải Thẩm Dược ra tay nhanh hơn thì cái chân ông đã đá thẳng vào mặt tên kia rồi. Thật đáng tiếc.

Bên kia, hai người vẫn đang xông vào nhau đấm đá.

Ôn Nghiên lo lắng vội chạy qua kéo Thẩm Dược ra.

Nhưng hai tên con trai đang trong lúc nóng máu, thêm cả mối thù cũ chưa giải quyết, lúc này đã đỏ cả mắt, mỗi cú đấm đều nặng như tạ.

Ôn Nghiên không cẩn thận bị va vào vai một cái, cậu cố nhịn đau.

Số người vây xem càng lúc càng đông.

Lúc này còn chưa đến sáu giờ, những người đã tới buổi tiệc sớm phần lớn đều là thế hệ trẻ của các gia tộc và cùng lứa với Thẩm Dược.

Mấy người lớn tuổi còn đang giữ hình tượng, sẽ đến muộn hơn.

Bọn trẻ thì đủ loại: có đứa ngoan, có đứa hư. Nhưng có chung một điểm là ai cũng thích hóng chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!