Cố Lẫm Xuyên nói đi công tác là đi luôn, Ôn Nghiên dù có vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi anh đang lên cơn gì, dứt khoát không buồn để ý nữa.
Cậu bắt đầu đau đầu vì một chuyện khác: buổi tiệc mừng thăng chức, cậu nên tặng Thẩm Dược món quà gì đây?
Ôn Nghiên hiểu biết về thế giới này có hạn, lại không tiện hỏi thẳng Thẩm Dược, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hỏi Chung Mính Trạch vẫn là hợp lý nhất, thế là liền bấm vào ảnh đại diện WeChat của anh ta.
Còn Cố Lẫm Xuyên… ừm, cậu hiện tại không muốn tìm anh.
"Cậu định chọn quà cho bạn hả? Được thôi, tớ rảnh. Nhưng mà... nhà cậu, Cố tổng đâu rồi?"
Chung Mính Trạch vừa nhận được tin nhắn của Ôn Nghiên liền gọi điện lại. Anh ta mới tập luyện xong nên hơi thở còn chưa ổn định.
"Anh ấy á?" Ôn Nghiên bĩu môi, giọng mang theo chút u oán: "Ai mà biết, em cũng không thèm tìm ảnh đâu."
Chung Mính Trạch quấn khăn bông lên cổ, uống một ngụm nước. Vừa mới bước ra khỏi phòng tập thể hình đã nghe câu nói ấy, bất giác nhướng mày.
Cãi nhau à?
Tính tình Ôn Nghiên tốt như vậy, chắc chắn là họ Cố có vấn đề.
Chung Mính Trạch lắc đầu, không hỏi thêm nữa, chỉ khẽ cười, giọng vẫn như gió xuân ấm áp: "Vậy lát nữa tôi qua đón cậu, gặp nhau nói chuyện."
Ôn Nghiên đồng ý.
Cúp máy xong, Chung Mính Trạch liền gọi ngay cho Cố Lẫm Xuyên. Kết quả phát hiện anh không biết từ bao giờ lại bay sang tận… Seychelles.
Hả? Sao cơ?
Anh ta nhìn điện thoại xác nhận mình không nhìn nhầm, giọng nói vốn ôn hòa bắt đầu nổi chút lửa:
"… Cậu chạy qua tận châu Phi luôn rồi à?"
"Có chuyện gì?" Bên kia Cố Lẫm Xuyên nghe không rõ, tiếng ồn xung quanh lộn xộn, còn lẫn cả ngôn ngữ của người bản địa.
Chung Mính Trạch trấn định lại tinh thần, kéo về trọng tâm: "Cậu cãi nhau với Ôn Nghiên hả? Ngày mai cậu ấy đi tiệc, sao cậu không ở bên? Trong bữa tiệc đó… cậu yên tâm để cậu ấy đi một mình à?"
Ba câu hỏi liên tiếp, Cố Lẫm Xuyên không trả lời ngay.
Anh che micro lại nói gì đó với người bên cạnh, sau đó mới nhàn nhạt trả lời: "Bên này có một dự án khá gấp. Tôi đã sắp xếp tài xế đưa đón cậu ấy, chú Chu cũng sẽ đi cùng."
Chú Chu là người thân cận bên anh, trong giới ai cũng biết. Sẽ không có ai không biết điều mà dám tới gần Ôn Nghiên.
"Dự án? Dự án quý giá tới mức phải đích thân Tổng tài Cố thị bay sang châu Phi sao?"
Chung Mính Trạch hơi nhíu mày, gương mặt luôn hiền hòa giờ có chút nghi hoặc: "Còn nữa, cậu đi mà không nói với Ôn Nghiên sao? Hình như cậu ấy không biết cậu đi đâu đấy."
Cố Lẫm Xuyên im lặng một chút, rồi hỏi ngược lại: "Cậu ấy tìm anh à?"
"Không thì sao tôi gọi cho cậu?" Chung Mính Trạch thở dài: "Cậu ấy muốn mua quà cho thằng nhóc nhà họ Thẩm, không biết nên chọn cái gì. Tôi chuẩn bị đi đón cậu ấy, đưa cậu ấy đi lựa chọn. Cậu thì lại —"
"Anh đi đón cậu ấy?" Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, giọng trầm xuống: "Hai người… thân đến vậy à?"
Giọng điệu đó... Chung Mính Trạch nghe mà trong lòng thấy khó chịu, cau mày, bỏ qua vẻ nhã nhặn thường ngày, thẳng thắn nói:
"Cậu bị làm sao vậy Cố Lẫm Xuyên? Chính cậu bỏ đi không nói một lời, giờ còn có tư cách mà giở giọng với tôi?"
Bên kia, Cố Lẫm Xuyên im bặt, chỉ còn lại tiếng ồn nền hỗn loạn.
"Còn nữa." Chung Mính Trạch nhấn mạnh thêm: "Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng với tính cách ngoan ngoãn như Ôn Nghiên thì cậu ấy làm gì sai mà chọc đến cậu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!