Chương 24: (Vô Đề)

"Không có! Không có thật mà!"

Ôn Nghiên cảnh giác lùi về sau, cậu cảm nhận rõ một luồng nguy hiểm từ Cố Lẫm Xuyên, theo bản năng mà vội vàng xua tay phủ nhận.

Gặp tình huống thế này, cậu làm sao có thể nói thật được?

Lẽ nào lại dám thẳng thắn thừa nhận: "Đúng rồi đó! Em chính là sợ anh bị k*ch th*ch quá rồi đột nhiên hắc hóa, sau đó biến thành dạng gì cũng có thể, quay qua đem em ra giỡn đùa, lăn lộn chọc ghẹo em" —— Ôn Nghiên không có lá gan đó đâu.

Đối mặt với lời chối từ của cậu, Cố Lẫm Xuyên hiển nhiên chẳng tin chút nào, ánh mắt sắc như dao, hơi nheo lại: "Thật sự không có?"

"Thật sự không có... anh đừng như vậy, để em… để em..." Ôn Nghiên lắp bắp, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước, khóe mắt đỏ lên như bị ai bắt nạt.

Cố Lẫm Xuyên khẽ mím môi dưới, sao trước kia anh không phát hiện là người trước mắt này như có cả một đôi mắt ngập nước thế kia?

Ánh mắt anh có chút mất tự nhiên, dịch người sang bên một chút, nhưng cũng không tiếp tục ép cậu vào trong góc.

Ôn Nghiên lúc này mới khẽ thở ra một hơi, từ góc trong thang máy lăn ra ngoài bằng chiếc xe lăn, chậm rãi mà cẩn thận.

Vừa rồi áp lực trong không gian đó thật sự quá mạnh, đến mức cậu không thể nào nói chuyện tử tế được.

Cậu thở hắt ra một cái, giọng nhỏ như muỗi: "Em chỉ là có hơi ngại thôi, chiều nay ở trong nhà vệ sinh... anh giúp em, sau đó còn…"

Cậu mặt đỏ hồng, nhìn sang Cố Lẫm Xuyên, dưới ánh mắt ra hiệu "Nói tiếp đi" của đối phương, lại càng thêm ấp úng:

"Còn nói hai câu... em thật sự không biết nên đối mặt sao cho đúng."

Nói xong liền che mặt, vẻ mặt rất chi là khó xử.

Cậu không có ý nói dối, chỉ là giữ lại một nửa sự thật thôi, nghe vào vẫn coi như có chút thành khẩn.

Cố Lẫm Xuyên nghe xong lời cậu, trầm mặc hai giây rồi thấp giọng hỏi: "Chỉ là hai câu nói thôi mà…"

Sao Ôn Nghiên lại nhạy cảm đến vậy chứ?

Ôn Nghiên khẽ "ưm" một tiếng, nhìn anh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, cậu cố gắng lắm mới dám nhỏ giọng nói: "Chỉ là... rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều đó anh."

Cố Lẫm Xuyên: "……"

Lúc ấy, anh đã nói gì trong bệnh viện?

—— Anh thừa nhận mình là "người nhà", là "bạn trai", đối mặt với hộ sĩ còn nói về chuyện "tính sinh hoạt" gì đó, anh lại quay sang Ôn Nghiên nói "sẽ tiết chế"…

Cố Lẫm Xuyên bắt đầu cau mày.

Lúc nói ra mấy lời đó anh hoàn toàn không cảm thấy gì, chỉ là thấy bộ dạng ngơ ngác dễ bị bắt nạt của Ôn Nghiên trông rất thú vị, lại bị hộ sĩ chọc đến đúng tần số hài hước nên buột miệng nói ra, đơn giản là nổi hứng trong phút chốc.

Nhưng bây giờ nghĩ lại…

Đặt mình vào góc độ của Ôn Nghiên mà tưởng tượng —— chẳng khác gì bị người ta đem lời nói ra để trêu đùa.

Mà Ôn Nghiên lại là người thích anh.

Nếu nghĩ như vậy, thì lúc đó tình cảnh của Ôn Nghiên chính là: Người mình thích đang đùa giỡn mình.

Cho nên cậu mới hồi hộp, thẹn thùng, mất phương hướng, mới có thể trốn tránh anh…

Từ trước đến nay vốn quen với vị trí cao cao tại thượng, chưa từng nghĩ đứng ở vị trí người khác mà suy xét, đương kim chưởng môn của Cố gia, trong khoảnh khắc ấy, dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thái dương giật giật hai cái, Cố Lẫm Xuyên hít sâu một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!