Ôn Nghiên vừa mới dỗ dành xong Cố Lẫm Xuyên, tưởng đâu chuyện vụng trộm ăn đồ linh tinh bên ngoài đã êm đẹp cho qua, ai ngờ đến chạng vạng, cậu lại bùng phát đợt thứ hai — bụng lại bắt đầu đau.
Lúc ấy, trong bình truyền dịch vẫn còn một phần tư, Ôn Nghiên đang tựa trên giường bệnh thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, "bụp" một tiếng bật dậy.
Cố Lẫm Xuyên đang ngồi bên cửa sổ xem hồ sơ, nghe tiếng động liền quay đầu lại, nhíu mày hỏi: "Sao thế? Khó chịu à?"
Anh vừa định nói để gọi y tá, thì thấy Ôn Nghiên chỉ kịp liếc anh một cái, đã vội vàng rút kim truyền dịch khỏi tay, lôi theo cây truyền chạy thẳng vào nhà vệ sinh, trông hốt hoảng vô cùng.
Cửa phòng vệ sinh bị cậu mở ra một khe nhỏ, Ôn Nghiên lom khom như ông cụ non, cong lưng chui vào trong, cây truyền vướng vào khung cửa "lạch cạch" mấy tiếng.
Cố Lẫm Xuyên: "……"
Anh đơ ra mất hai giây, lăn xe tới gõ cửa nhà vệ sinh hai cái.
"Ôn Nghiên."
Bên trong có tiếng quần áo sột soạt, qua hơn mười giây, hình như người bên trong đang vật lộn không thành, giọng vừa nghẹn vừa căng thẳng, thậm chí còn có chút sắp khóc: "Cố Lẫm Xuyên… em…"
Cố Lẫm Xuyên như đã đoán được trước, thở dài nói: "Mở cửa ra đi."
Cửa lại mở hé thêm một chút, bên trong, Ôn Nghiên một tay giữ chặt chiếc quần đang lơ lửng ở giữa, sống chết không tụt xuống được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét vì đau giờ lại đỏ bừng vì xấu hổ.
Bộ dáng hoàn toàn là kiểu "Em thật sự rất gấp mà cái quần này không chịu tụt" đi kèm với biểu cảm "Em không muốn làm vậy nhưng xin anh cứu em với" trộn lẫn cực kỳ rối rắm.
Chưa đợi Ôn Nghiên nói gì thì Cố Lẫm Xuyên đã lăn xe vào, tiện tay đóng cửa lại, ngữ khí không cho phép phản kháng: "Đừng nhúc nhích."
"Đưa tay ra, đừng run."
Vừa nói, anh vừa vươn tay ra.
Ôn Nghiên chỉ phát ra một tiếng "ưm" từ cổ họng, nghe vừa khổ sở vừa thẹn.
Tay Cố Lẫm Xuyên rất đẹp, rộng mà không thô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét. Khi anh khẽ dùng sức kéo xuống lớp vải dệt, từng đường gân trên mu bàn tay đều căng rõ như tạc.
Anh thậm chí không cần cúi xuống…
Ôn Nghiên c*n m** d***, không dám nhìn, mặt đỏ bừng như muốn chảy máu.
Chỉ nghe "bụp" một tiếng, toàn thân Ôn Nghiên khẽ run lên, cảm giác mất mặt cũng lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Dễ ngượng vậy sao? Là vì thật sự quá gấp, hay vì…
Cố Lẫm Xuyên liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, rút tay lại, mở cửa ra ngoài.
Vừa vặn đụng mặt y tá nghe chuông gọi mà tới. Cô y tá đẩy cửa phòng bệnh, vừa vào vừa gọi: "Tôi đến rồi! Ôn tiên sinh, ngài sao thế?"
Thái dương Cố Lẫm Xuyên giật giật, nhanh chóng khép cửa lại phía sau lưng, đầu ngón tay còn dính chút dấu ẩm ướt từ cửa.
"Cậu ấy đang trong WC, chờ chút."
"A? À, vâng vâng." Y tá là một cô gái mặt tròn tròn, đôi mắt to tròn linh động, đảo quanh một vòng rồi gật gật đầu.
Cố Lẫm Xuyên lại trở về chỗ ngồi bên cửa sổ, tiếp tục xem phần hồ sơ còn dang dở.
Cô y tá thông minh ấy đảo mắt qua người anh ngồi xe lăn, rồi lại nhìn sang cánh cửa nhà vệ sinh bị khóa trái rồi mở miệng dò xét:
"Ôn tiên sinh lại bị tiêu chảy à?"
Tay đang lật hồ sơ của Cố Lẫm Xuyên khựng lại một chút, gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!