Ôn Nghiên tự mình lăn vào bệnh viện.
Từ chối nghe điện thoại cộng với bữa tiệc "ăn chơi sa đọa" cuối cùng cũng phải trả giá đắt. Một trận viêm dạ dày cấp tính dứt khoát chặn đứng kế hoạch phản nghịch của Ôn Nghiên.
Lần thứ hai bước ra khỏi nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, cậu đau bụng đến mức không chịu nổi nên đành phải ngồi xổm luôn xuống đất, gắt gao ôm bụng, môi bị cắn đến trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Lớp mồ hôi mỏng rậm rạp phủ lên làn da, như thể chỉ cần thêm một giây nữa là cậu sẽ ngã gục xuống sàn.
Xung quanh lập tức có mấy bạn sinh viên nhiệt tình chạy lại hỏi han, lo lắng cậu không khỏe, cần đưa đi bệnh viện không.
Thẩm Dược lập tức sợ tới mức hoảng hốt. Cậu ta đang gọi điện với vị hôn thê, vừa nghe tin liền cúp máy, từ đằng xa chạy như bay đến, cuống cuồng đưa Ôn Nghiên tới bệnh viện gần nhất. Thậm chí còn dùng điện thoại của Ôn Nghiên bắt được cuộc gọi mà Cố Lẫm Xuyên vừa đúng lúc gọi tới.
Lúc đó Ôn Nghiên đau đến mức không giữ nổi chính mình, giọng nói run rẩy, căn bản chưa kịp ngăn lại.
Không muốn để Cố Lẫm Xuyên biết, nhưng chuyện muốn giấu cũng giấu không nổi.
Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài vài giây, đối phương liền dứt khoát cúp máy.
Ôn Nghiên gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Cố Lẫm Xuyên lúc đó.
Nét mặt lạnh lùng như trước khi mưa bão đổ ập đến. Cậu từng thấy vẻ mặt đó rồi, sự giận dữ bị đè nén dưới vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.
Lần này, không thể trách ai. Trách cũng chỉ có thể trách bản thân cậu không biết kiềm chế, háu ăn, tự chuốc lấy khổ.
Ôn Nghiên thấy rất tội lỗi.
Khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu đã nằm trên giường bệnh truyền nước. Nôn ói liên tục cộng thêm tiêu chảy khiến cậu bị mất nước nhẹ, môi khô nứt, tinh thần uể oải, mà tâm trạng thì căng như dây đàn.
Vì Cố Lẫm Xuyên tới rồi.
Anh đến hơi muộn, chắc do bận việc.
Mà sau khi tới, anh cũng không vào thẳng phòng bệnh ngay.
Ôn Nghiên nằm trên giường, ngón tay cuộn tròn lại đặt lên bụng, trong lòng không rõ là tội lỗi hay lo lắng, cảm xúc rối bời, một chút hụt hẫng mơ hồ cứ bám lấy cậu không rời.
Cậu nghiêng đầu, nhìn qua khung kính hình chữ nhật trên cửa phòng bệnh, chỉ thấy được một bóng lưng mơ hồ. Bóng dáng Cố Lẫm Xuyên hiện rõ đường nét chiếc cằm sắc lạnh, đang nói chuyện với Thẩm Dược.
Chỉ là ngồi đó nhưng anh như thể từ trên cao nhìn xuống, bẩm sinh mang khí thế người nắm quyền.
Cách một lớp cửa, Thẩm Dược chỉ biết cúi đầu gật gù. Ở trước mặt Cố Lẫm Xuyên, chút ngạo mạn l* m*ng thường ngày của cậu ta biến mất không dấu vết.
Cố Lẫm Xuyên hỏi gì, cậu ta đáp nấy, như học sinh tiểu học ngoan ngoãn trả lời giáo viên, không dám có một tia phản kháng. Thứ duy nhất phản nghịch trên người chính là sợi tóc dựng ngược vì mồ hôi ướt đẫm.
Sau khi hỏi xong vài câu, Cố Lẫm Xuyên nói một câu cảm ơn bằng giọng điệu lạnh nhạt, sau đó bảo:
"Cậu có thể đi được rồi."
Nói đúng hơn là: thông báo cậu ta rời đi.
Thẩm Dược ngẩn người: "……?"
Cậu ta định ở lại với anh em, chẳng lẽ không được?
Hoặc ít ra cũng nên cho vào phòng chào hỏi một tiếng rồi hãy đi chứ?
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Cố Lẫm Xuyên vô tình lướt qua thì cả người Thẩm Dược rùng mình, lập tức ngậm miệng.
Anh rõ ràng đang ngồi, nhưng áp lực phát ra mạnh mẽ đến mức đáng sợ, còn hơn cả khi cậu ta bị ông bố gần năm mươi tuổi mắng dạy ở nhà.
Không nói quá chứ, chỉ cần ánh mắt đó liếc qua, da đầu Thẩm Dược đã lạnh buốt nửa bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!