Chương 21: (Vô Đề)

Hai người rời khỏi nhà cũ vào khoảng giữa trưa, Cố lão gia còn xụ mặt giữ họ lại ăn trưa. Vừa ăn xong đã muốn về rồi, sớm như vậy để làm gì?

Cố Lẫm Xuyên nhẹ nhàng ném lại một câu "thế giới hai người" là khiến ông cụ nghẹn họng, không thể làm gì khác ngoài việc để họ đi.

Ôn Nghiên thì chẳng muốn nghe anh nói vớ vẩn thêm nữa.

Hai người vừa rời khỏi nhà cũ không bao lâu đã tách nhau ra. Cậu theo như đã hẹn đi gặp Thẩm Dược, còn Cố Lẫm Xuyên thì có việc phải về công ty xử lý.

Anh dặn chú Chu vòng qua chở cậu đến nơi trước, nhưng Ôn Nghiên lắc đầu nói muốn tự lái xe đi.

Cố Lẫm Xuyên hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán nên tìm cho Ôn Nghiên một tài xế.

Cuối cùng anh cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc cậu đi đường cẩn thận, đừng đến những nơi không nên đến.

Những "nơi không nên đến" kia chính là mấy chỗ trước đây Ôn Nghiên từng làm việc, như quán bar, hộp đêm linh tinh, đều đã được ghi trong tài liệu trước hôn ước, Ôn Nghiên nhớ rất rõ.

Không phải vì Cố Lẫm Xuyên có thành kiến, mà là vì bây giờ cậu là người của anh, thì không thể tiếp tục lui tới những chỗ dễ bị soi mói hay bị người khác nhòm ngó như vậy.

Ôn Nghiên gật đầu, cậu vốn cũng chẳng có ý định đến những nơi đó nữa. Những chuyện đã qua thì để qua, từ giờ sống tốt mới là điều quan trọng.

---

Trên WeChat, Thẩm Dược đã sớm gửi cho cậu địa chỉ một tiệm trà sữa, nằm gần đại học mà cậu ấy đang theo học.

Vừa lên xe, Ôn Nghiên liền báo địa chỉ cho tài xế. Đường hơi xa, hơn một tiếng đi xe. Cậu vừa nghe tài xế lải nhải về mấy chuyện thời sự, vừa tán gẫu cùng Thẩm Dược.

Trong lúc chờ tin nhắn đáp lại, Ôn Nghiên ngắm nhìn dòng người xe đông đúc bên ngoài, ngắm tòa nhà cao tầng, ngắm cây cỏ hoa lá, ngắm người đi đường và cảnh vật, ngắm trời ngắm đất.

Thứ gì cũng nhìn, thứ gì cũng thấy mới lạ.

Cậu cảm thấy vô cùng thú vị, sắc mặt tươi tỉnh hơn hẳn thường ngày. Lâu lắm mới được ra ngoài, nhìn cậu lúc này chẳng khác gì một chú cún con háo hức muốn chạy tung tăng khắp nơi.

Mãi đến lúc sắp xuống xe, Ôn Nghiên mới sực nhớ là trên người cậu ngoài chiếc thẻ ngân hàng Cố Lẫm Xuyên đưa thì chẳng còn gì. Ví điện tử WeChat với Alipay đều trống trơn, tiền mặt cũng không có.

Vẻ mặt Ôn Nghiên lập tức xẹp xuống, luống cuống giơ thẻ ra: "Ờm… cái này…"

Tài xế vẫn rất bình tĩnh, còn mỉm cười như đã quen với việc này. Anh ta từ ghế bên cạnh lôi ra một chiếc máy quẹt thẻ đầy bụi, dán băng dính lung tung.

Rõ ràng là đồ chuyên dụng để phục vụ những thiếu gia rời nhà mà không biết tiền mặt là gì.

Ôn Nghiên hơi xấu hổ, nhưng dù sao vẫn có thể trả tiền nên cũng không đến mức quá mất mặt.

Thẩm Dược mặc áo khoác casual có in hình thẻ bài, kết hợp với quần dài, đứng ở cửa đợi. Vừa thấy Ôn Nghiên bước xuống, mắt liền sáng lên rồi lập tức bước tới, nhìn từ đầu đến chân:

"Được đấy nha, Ôn Nghiên."

Cậu ta vỗ vai Ôn Nghiên, cười tươi rói.

"Trông khí sắc tốt phết, dưỡng ổn ghê!"

Tuy vẫn hơi gầy, nhưng cằm không còn nhọn hoắt như trước nữa. Trông có vẻ đã hồi phục được kha khá.

Trên mạng thì còn nói chuyện bình thường, chứ gặp mặt rồi, Ôn Nghiên bắt đầu thấy không đỡ nổi sự nhiệt tình bằng xương bằng thịt của Thẩm Dược, đành phải ngượng ngùng cười cho qua.

Trước đây Ôn Nghiên cũng không phải người hay nói chuyện, Thẩm Dược thì đã quá quen với kiểu này. Vẫn cười tươi rói như ánh mặt trời: "Vào đi vào đi, vô rồi nói tiếp!"

Lúc bước vào, Thẩm Dược vốn định khoác vai cậu, nhưng tay vừa giơ lên nửa chừng thì như nhớ ra gì đó rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

Đại học đang trong giờ học nên tiệm trà sữa cũng không quá đông. Trong góc gần cửa sổ có một cô gái đang ngồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!