Chương 20: (Vô Đề)

Ôn Nghiên mãi thật lâu sau mới ngủ được. Cậu vốn dĩ ngủ rất ngoan, không có thói quen lăn lộn ban đêm, nhưng bất đắc dĩ là bên cạnh lại nằm một người có khí thế áp đảo mười phần.

Trong lúc mơ màng, cậu muốn thoát khỏi loại áp lực ấy nên cơ thể vô thức nghiêng dần sang bên còn lại.

Nghiêng mãi nghiêng mãi, Ôn Nghiên đã tự mình lăn đến tận mép giường, nửa người gần như lơ lửng, chỉ cần nhích thêm chút nữa là sẽ rớt xuống đất.

Cố Lẫm Xuyên ngủ rất nông, người bên cạnh cứ quấn chăn trằn trọc mãi như vậy thì làm sao anh không nhận ra có điều bất thường.

Ban đầu anh nghĩ chắc Ôn Nghiên lại cảnh giác với mình, đã nói là ngủ ngon rồi thì thôi, cứ mặc kệ cậu lăn qua lộn lại.

Cho đến khi một tiếng "thình" vang lên, Cố Lẫm Xuyên lập tức mở mắt, đưa tay bật đèn đầu giường.

Anh ngồi dậy, liền thấy Ôn Nghiên đang ngơ ngác ngồi trên tấm thảm cạnh giường, trên người quấn chăn bông mềm, vẻ mặt mờ mịt, ánh đèn đột ngột khiến cậu hơi nheo mắt lại, tóc tai rối bù, trông đến là muốn giúp cậu vuốt gọn lại.

Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.

Cố Lẫm Xuyên: "……"

"Ngã choáng à?" Anh hỏi, giọng thản nhiên.

Ôn Nghiên lập tức hoàn hồn, khi hiểu ra chuyện gì xảy ra, mặt liền đỏ bừng: "Không có……"

Trông có chút lúng túng, giọng còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.

Cậu ôm chăn đứng lên, len lén xoa mông. Hơn nửa cái chăn rơi xuống trước đó vẫn còn lót dưới người nên cũng không đau lắm.

Cố Lẫm Xuyên dựa vào đầu giường, dáng vẻ như một mỹ nam tàn tật hoàn hảo, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén. Anh thấy được động tác lén lút kia của Ôn Nghiên nên liền hỏi:

"Còn chỗ nào bị thương không?"

Ánh mắt anh lướt qua mặt và cổ Ôn Nghiên, cùng làn da trắng mịn lộ ra ở cổ tay và mắt cá, không thấy gì nghiêm trọng.

"Em…"

Có lẽ do vừa mới ngã, đầu óc Ôn Nghiên vẫn hơi mơ hồ, cậu xoay xoay vai, cảm thấy chỗ xương bả vai phía sau hơi đau, nhưng không nặng, liền lắc đầu, ôm chăn leo lại lên giường.

Cố Lẫm Xuyên liếc nhìn cổ tay cậu: "Tay có đau không?"

Ôn Nghiên khẽ chạm vào vết sẹo trên cổ tay, lẩm bẩm: "Không đau đâu."

Vết thương do cắt cổ tay cũng chỉ mới lành, may mà lần ngã này không ảnh hưởng gì.

Cố Lẫm Xuyên khẽ "ừ" một tiếng, vỗ nhẹ lên gối bên cạnh mình, ra hiệu cho Ôn Nghiên nằm xuống.

Ôn Nghiên ngoan ngoãn nằm xuống.

Sự cố nhỏ qua đi rất nhanh. Ôn Nghiên thể trạng vốn yếu, từ sau khi xuyên tới đây lại càng dễ buồn ngủ nên chẳng mấy chốc đã lại phát ra tiếng thở đều đều.

Cố Lẫm Xuyên cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đưa tay kéo Ôn Nghiên một cái, đề phòng cậu lăn thêm lần nữa rồi lại rơi xuống giường.

Cái thân thể nhỏ xíu, gầy như mèo hoang lang thang.

Nuôi mãi vẫn chẳng thấy béo lên.

Lỡ mà ngã thêm lần nữa, chẳng phải sẽ khóc như mèo mất?

Sau khi kéo mấy lần vẫn không ăn thua, Cố Lẫm Xuyên bắt đầu mất kiên nhẫn nên dứt khoát kéo Ôn Nghiên ôm vào lòng, một tay ôm lấy vai cậu, dùng sức giữ chặt cho rồi.

Ôn Nghiên dựa vào nguồn nhiệt nóng hổi kia, như ôm được cái lò sưởi sống, càng ngủ càng sâu, đến cả chăn cũng chẳng cần ôm nữa, ngoan ngoãn cuộn người lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!