"Bệnh viện vừa chuyển hồ sơ qua đây, tôi xem rồi. Vết thương rất sâu, cơ và gân đều bị tổn thương, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chức năng khớp cổ tay. Trước khi hoàn toàn hồi phục, tốt nhất là đừng dùng tay."
Vị bác sĩ là một người đàn ông trung niên tầm ngoài bốn mươi, ánh mắt ẩn sau cặp kính dày lộ rõ vẻ đau lòng.
Đứa nhỏ này trông cũng chỉ chừng tuổi con trai ông, vậy mà lại tự mình xuống tay nặng đến thế…
Ôn Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, bác sĩ. Cháu sẽ chú ý."
"Còn nữa, vết thương không được để dính nước. Thuốc ngoài hai ngày thay một lần, hai loại kháng sinh này mỗi ngày uống hai lần." Bác sĩ tận tình dặn dò.
"Chú ý ăn uống thanh đạm, nên ăn nhiều lòng trắng trứng, rau xanh và hoa quả tươi, như vậy vết thương sẽ lành nhanh hơn."
Ôn Nghiên vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Cậu đưa tay chọc nhẹ vào hai hộp thuốc, rụt rè hỏi: "Dạ… hai loại thuốc này uống có cần cách giờ nhau không ạ?"
Trước đây ở nhà, mỗi lần uống thuốc là dì đều bảo cậu phải canh giờ uống cách nhau ít nhất một, hai tiếng.
Bác sĩ thoáng khựng lại, rồi mỉm cười: "Không cần đâu, hai loại này không có thành phần kỵ nhau. Uống cùng lúc cũng được."
Tuy không phải lần đầu gặp bệnh nhân hỏi vậy, nhưng bác sĩ vẫn hơi bất ngờ. Nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ông không khỏi nghĩ: cẩn thận quá… có lẽ từng phải uống thuốc suốt một thời gian dài.
Ánh mắt ông càng thêm thương xót.
Nghe nói sắp phải gả cho cái người nhà họ Cố kia… haiz, thật đúng là số khổ.
Ôn Nghiên tiễn bác sĩ ra tận cửa. Trước khi đi, bác sĩ còn quay lại dặn thêm: "Nhớ đừng để tay phải dùng sức đấy."
"Vâng ạ." Ôn Nghiên cười nhẹ, "Cảm ơn bác sĩ, bác đi thong thả."
Bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa mấy bước, lại không nhịn được quay đầu nói thêm: "Và cũng đừng làm chuyện dại dột nữa nhé."
Ôn Nghiên đứng sững lại, trong lòng vừa chua xót lại vừa thấy ấm. Cậu chớp mắt, dịu giọng đáp: "Cháu biết rồi. Cảm ơn bác sĩ."
Vài phút sau, Ôn Nghiên lặng lẽ quay về phòng. Cậu ngồi lên giường, ánh mắt dừng lại trên mấy hộp thuốc, cảm giác mấy dòng chữ trên đó càng nhìn càng mờ, cứ như có ai dán một lớp mosaic lên vậy. Lông mi cũng bắt đầu ướt.
Rõ ràng trước đây cậu cũng thường nghe người khác lải nhải dặn dò như vậy, khi đó chỉ thấy phiền. Vậy mà hôm nay… trong lòng lại nghẹn ứ, cảm giác vừa uất ức vừa tủi thân.
Phòng chỉ có một mình, Ôn Nghiên rón rén khóc một lát. Đến khi mắt mũi đỏ ửng, cậu mới lau nước mắt rồi vào phòng tắm rửa mặt rồi leo lên giường ngủ.
---
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong trở về phòng thì đã có người hầu đến báo rằng có bạn đến thăm cậu.
Ôn Nghiên liền xuống lầu tiếp khách. Theo trí nhớ trong sách thì người đến tên là Thẩm Dược, là bạn thân của nguyên chủ. Tuy sách không ghi rõ hai người thân nhau ra sao, nhưng đã gọi là "bạn thân" thì chắc cũng không đến nỗi tệ.
Thẩm Dược trông khá thanh tú, áo thun trắng quần đen đơn giản, trên người toát ra vẻ tri thức, giống mấy kiểu nam chính dịu dàng trong phim truyền hình.
Ấn tượng đầu tiên của Ôn Nghiên về cậu ta là: rất ổn.
Cho đến khi Thẩm Dược mở miệng…
"Má ơi, sao cậu lại thành ra cái dạng này hả?"
Ôn Nghiên: "…"
Tim cậu đau nhói. Hay là cậu đừng nói nữa đi…
"Rốt cuộc cậu làm sao vậy hả?" Thẩm Dược trợn mắt nhìn chằm chằm tay cậu, muốn đưa tay sờ mà lại không dám. Mắt đỏ hoe, vừa giận vừa sợ: "Thật sự cắt cổ tay luôn à?! Không phải chỉ là một cuộc hôn nhân liên kết thôi sao? Cùng lắm thì tớ chạy! Cậu nghĩ đi, cậu…"
Cậu ta ấp úng một hồi, cuối cùng nghiến răng mắng luôn một câu: "Đồ ngốc!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!