Chương 19: (Vô Đề)

Kết luận nhảm nhí này từ đâu mà ra, sao lại thành như thế chứ? Cố Lẫm Xuyên không hiểu nổi. Nhưng có thể là do ánh đèn trong phòng, khiến đôi mắt lấp lánh của Ôn Nghiên trở nên đặc biệt khó bỏ qua.

Anh không nói gì thêm, chỉ thản nhiên bảo Ôn Nghiên rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.

Ôn Nghiên biết hôm nay hai người sẽ ở lại đây một đêm, mai mới về. Cậu còn hẹn với Thẩm Dược đi chơi, nên cũng nên tranh thủ nghỉ sớm một chút.

Phòng chỉ có một chiếc giường. Ôn Nghiên rửa mặt xong, sờ mũi một cái, rất tự giác đi thu dọn sô pha. Nhưng chỉ có một bộ chăn. Cậu nghĩ nghĩ, quyết định tối nay chịu thiệt một chút, ngủ nguyên bộ đồ ngủ luôn cho xong.

Còn chưa ngồi hẳn xuống nệm sô pha, thì Cố Lẫm Xuyên đã nói: "Lại đây ngủ."

Lúc này anh đã từ xe lăn chuyển xuống và ngồi trên giường. Vừa rồi Ôn Nghiên quay lưng nên không nhìn thấy quá trình ấy, nhưng trông Cố Lẫm Xuyên không hề chật vật, chắc lực tay rất khoẻ.

Ôn Nghiên không dám nghĩ nhiều, chỉ chỉ sô pha rồi uyển chuyển nói:

"Em thấy sô pha cũng rộng…"

Ý ngoài lời là: cậu không muốn bò lên giường đâu.

Cố Lẫm Xuyên sắc mặt trầm xuống, ngón tay gõ nhẹ lên nệm, giọng điệu không cho phép cãi lại: "Tôi không muốn phải nhắc lần thứ hai."

"…Vậy em lại đây."

Ôn Nghiên lập tức dời mông tới, không dám chậm trễ.

Không hiểu nổi, ông nội Cố có nhìn thấy đâu, mà sao Cố Lẫm Xuyên vẫn muốn cậu ngủ cùng một giường?

Lẽ nào là diễn đến tận cùng luôn? Tư duy của đại lão trong thương giới đều kín đáo như vậy sao?

Ôn Nghiên không dám phản bác quyết định của đại lão. Bị ánh mắt anh nhìn tới nên cậu ngoan ngoãn từ phía bên kia bò lên giường, sau đó nằm im thin thít.

Hai phút sau, đèn đầu giường tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Tầm nhìn biến mất khiến các giác quan khác của Ôn Nghiên như nhạy hơn. Cậu cảm nhận rõ ràng chỗ giường bên cạnh sụp xuống, Cố Lẫm Xuyên đã nằm xuống.

Khoảnh khắc đó, Ôn Nghiên nín thở.

Lần đầu tiên thật sự nằm chung giường. Dù chỉ là nằm ngủ, nhưng hai người chưa từng thân mật đến mức ấy. Quần áo mặc rất chỉnh tề, rửa mặt xong liền leo lên giường, nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí quái dị khó tả.

Trời không lạnh, nhưng Ôn Nghiên cố tình trải chăn ở giữa hai người như một cái "ranh giới hòa bình".

Cậu không ngủ nổi. Mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, toàn thân cứng đờ.

Ban ngày dắt tay còn tự nhiên, giờ lại ngoan ngoãn như một cái xác ướp.

Tay chân lúc nóng lúc lạnh, thần kinh như lên dây cót.

Cố Lẫm Xuyên đúng là kiểu người tồn tại áp lực mạnh mẽ. Dù anh chỉ im lặng nằm đó, hô hấp đều đều, nhưng với Ôn Nghiên thì vẫn cứ như đang bị áp sát.

Khác hẳn lúc bình thường.

Giờ là… cùng nhau ngủ trên giường.

Mặc dù Ôn Nghiên biết rõ Cố Lẫm Xuyên sẽ không làm gì cậu, nhưng vẫn cứ thấy hoảng.

Cảm giác này gọi là… ái muội? Cảm giác ái muội rõ ràng?

Cậu không hiểu sao mình lại thế. Dù gì thì tim cứ đập nhanh, người nóng bừng, hít thở cũng thấy nóng rực.

"Em đang sợ gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!