Lần trở về phòng này của Ôn Nghiên thật sự không thuận lợi, bởi vì Cố Lẫm Xuyên vừa đứng dậy khỏi bàn ăn thì có một cuộc gọi công việc gọi đến. Bên kia gọi đến tận ba lần, thoạt nhìn có vẻ rất gấp và quan trọng.
Anh cau mày nhấn nút tắt máy, vỗ nhẹ tay Ôn Nghiên như dặn dò điều gì đó rồi sau đó bảo chú Chu đẩy xe đi ra ngoài.
Ôn Nghiên biết anh đi nghe điện thoại, ngoan ngoãn chỉ vào ghế sofa, ý bảo mình sẽ ngồi đó chờ.
Ai ngờ bị Cố lão gia bắt được cơ hội, nhân lúc này liền gọi riêng Ôn Nghiên vào thư phòng.
Không có Cố Lẫm Xuyên bên cạnh chống đỡ nên Ôn Nghiên hơi câu nệ, nhưng cậu được giáo dục tốt, nên cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Cậu đơn giản coi cố lão gia tử là gia gia ruột của mình, lập tức cảm thấy ông cụ trước mặt thân thiện dễ gần hơn rất nhiều.
Lão gia bảo cậu ngồi xuống, câu đầu tiên mở miệng lại là: "Thằng nhỏ Lẫm Xuyên này đúng là số khổ."
Ôn Nghiên trong lòng toát mồ hôi, yên lặng chờ nghe tiếp.
Cố lão gia dùng đôi mắt đã từng trải bao năm tháng thăng trầm mà nhìn kỹ Ôn Nghiên. Cậu thiếu niên mười chín tuổi mang theo sức sống, bồng bột và tinh thần chỉ tuổi này mới có, xinh đẹp lại tươi mới.
Hơn nữa Ôn Nghiên ở trước mặt ông rất tự nhiên và thoải mái, không lấy lòng cũng chẳng tránh né, tuy hơi lạ nhưng trong hàng tiểu bối thì thật sự hiếm có.
Xem ra ánh mắt của cháu trai mình vẫn chưa tệ.
Cố lão gia hài lòng gật đầu, bắt đầu kể về thời thơ ấu của Cố Lẫm Xuyên.
Đại khái là chuyện cha mẹ mất sớm, trong gia tộc không được coi trọng, người duy nhất thật lòng thương anh chỉ có cố lão phu nhân.
Không có tình thương của cha mẹ, Cố Lẫm Xuyên lớn lên một cách kiên cường và độc lập mới thành ra như bây giờ.
"Nhìn thì lạnh lùng xa cách, chứ thực ra lại là người ngoài lạnh trong nóng." Cố lão gia tử thở dài.
"Trước kia nó không như vậy, đều tại ta, là lỗi của ta."
Gia tộc như nhà họ Cố, rối rắm phức tạp, bên trong bên ngoài đều cạnh tranh vô cùng khốc liệt, đấu đá sinh tử như cơm bữa.
Cuộc chiến đó kéo dài từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ chưa có hồi kết, không ai là vô tội cả.
Đừng nhìn Cố lão gia bây giờ hiền lành chất phác trong vườn hoa, chứ nếu thực sự ra tay trên thương trường thì ông tàn nhẫn quyết đoán không ai dám đụng vào.
Ở thời đại của ông mà có thể thành danh trong giới kinh doanh và còn làm cho phát đạt, trong lòng mà không có chút tàn nhẫn thì chẳng thể thành công.
Khi ấy, Cố lão gia muốn đào tạo một người thừa kế hoàn mỹ nhất cho nhà họ Cố, muốn rèn luyện Cố Lẫm Xuyên, nên cố ý chọn vài tiểu bối làm đá mài giũa.
Ông còn cố tình nâng đỡ mấy người kia lên vị trí cao, khiến bọn họ cho rằng mình có đủ năng lực và tư cách đấu với Cố Lẫm Xuyên, mới dám ra tay với anh.
Cố lão gia mặc kệ bọn nhỏ bày trò với nhau, chỉ cần không quá mức thì ông đều nhắm một mắt mở một mắt.
Đám tiểu bối đó tưởng mình hành sự kín đáo, thực ra chỉ cần họ động đến một binh một tốt thì đều nằm trong lòng bàn tay Cố lão gia. Ông là người sắp đặt mọi chuyện, không lộ mặt, âm thầm thao túng toàn cục.
Chỉ tiếc, ông duy nhất tính sai đôi chân của Cố Lẫm Xuyên. Không ngờ anh thật sự dùng cả tính mạng để đánh cược một lần, để lật bàn cờ.
Dùng cái giá cực lớn để đổi lấy một lần chiến thắng, tạm thời đặt dấu chấm câu cho cuộc đấu đó.
Sau đó không lâu, Cố lão gia trao quyền, nhường vị trí gia chủ lại cho Cố Lẫm Xuyên, còn mình thì lui về sống ẩn cư, chẳng thèm bận tâm mình đã để lại cho đứa cháu một mớ hỗn độn thế nào.
Sau sự việc cháy nổ kia, người trong tộc có kẻ thật sự định rút lui, ví dụ như bác hai và cô út của Cố Lẫm Xuyên, mỗi người đều mua một hòn đảo và sống ở nơi chim không thèm ghé để an hưởng tuổi già.
Chắc là tuổi cao không muốn tranh đấu nữa, có tiền thì cứ thế sống hết đời.
Nhưng còn nhiều người khác chỉ giả vờ buông bỏ, bên ngoài thì điềm tĩnh, bên trong ngấm ngầm chờ đợi, chỉ chờ người khác sơ hở để ra tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!