Chương 17: (Vô Đề)

Thời gian về nhà cũ bên Cố gia được ấn định vào 6 giờ tối ngày hôm sau. Buổi trưa hôm đó, Ôn Nghiên giãy giụa tỉnh khỏi giấc ngủ trưa, trong đầu còn lơ mơ, lập tức muốn bắt tay chuẩn bị trước.

Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu mơ màng như con sóc vừa chui ra khỏi đống lá khô, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói rồi, em không cần phải chuẩn bị gì cả."

"Không cần chuẩn bị quà sao?" Ôn Nghiên theo phản xạ hỏi, trong lòng đã tự điểm tô việc về nhà cũ thành một nhiệm vụ gặp mặt trưởng bối.

Làm gì có ai tay không mà đi cho được.

Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái đầy thâm ý:

"Em lo xa quá rồi."

Ôn Nghiên ngơ ngác nhìn anh lại, không hề e dè, mặt viết đầy: "Em nói sai hả?"

Bây giờ chỉ cần Cố Lẫm Xuyên không trưng ra cái bản mặt "Tôi sắp nổi điên rồi đây", thì Ôn Nghiên cũng chẳng sợ anh nữa.

Cố Lẫm Xuyên hơi khó xử mà nhìn nét mặt cậu hồi lâu, kết quả cũng không nhìn ra được gì cả.

Gương mặt kia vừa nhìn vào đã thấy rõ mồn một, ánh mắt trong veo đến độ không thể làm giả, chân thành đến mức khiến anh là một kẻ tung hoành bao năm trên thương trường cũng phải im lặng.

"Tôi sẽ bảo người chuẩn bị sẵn gửi qua trước, tính luôn phần của em." Anh nói.

Ôn Nghiên lúc này mới an tâm "ờ" một tiếng, không hỏi thêm nữa.

Cậu hỏi hay không hỏi, hay buông tay mặc kệ, đều rất tự nhiên. Cũng không cố tình dò xem lão gia thích gì, chỉ đơn giản là thấy đi gặp trưởng bối mà không mang theo gì thì bất lịch sự. Xuất phát từ phép tắc, hoàn toàn không có ý gì khác.

Cố Lẫm Xuyên thu hồi ánh mắt.

6 giờ tối đúng giờ, Ôn Nghiên đã ngồi trên xe đến nhà cũ của Cố gia. Tài xế là chú Chu, lão nhân thân tín của Cố Lẫm Xuyên, chuyện gì cũng biết và cái gì cũng làm được, đúng kiểu ACE toàn năng.

Siêu xe gì đó, thẻ bài ra sao thì Ôn Nghiên không rành lắm, hai đời sống chưa từng để ý mấy chuyện ấy, chỉ biết đại khái là giá trên trời. Mà Cố Lẫm Xuyên thì có nguyên một nhà kho toàn hàng hiệu đắt đỏ.

Từ biệt thự của anh, Ôn Nghiên đã đoán được đôi phần. Cố Lẫm Xuyên không phải kiểu sống giản dị gì cho cam, ngược lại là sống cực kỳ phô trương.

Chỉ thiếu nước khắc hai chữ "giàu sụ" to tổ bố lên trán.

Ghế sau xe rất rộng, hai người mỗi người một bên, ở giữa còn đủ chỗ để nhét thêm một Ôn Nghiên nữa.

Ôn Nghiên không còn cái cảm giác lúng túng như lần đầu ngồi xe anh nữa. Chuyến đi mất hơn một tiếng, cậu suýt ngủ gật hai lần, mà lần nào cũng vừa mơ màng thì lại nghe thấy tiếng Cố Lẫm Xuyên khẽ ho một tiếng.

Cảm giác như bị túm từ vách đá vực sâu lên, cái cảm giác rơi xuống đột ngột đó y như thật.

Ôn Nghiên trợn mắt nhìn anh. Mỗi lần như vậy, anh đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Nhưng tuyệt nhiên không cho cậu ngủ.

Ôn Nghiên bắt đầu hơi dỗi, quay đầu về phía cửa kính bên kia, cố gắng cách Cố Lẫm Xuyên xa nhất có thể trong phạm vi cho phép.

Cố Lẫm Xuyên mở mắt, liếc thấy cậu thì chỉ nhìn được nửa cái ót và một phần tai bị tóc che khuất. Bên tai ấy còn hơi đỏ.

Giận rồi.

Lại còn kiểu không dễ dỗ.

Cố Lẫm Xuyên không tiếng động cong khóe môi, đuôi mắt liếc qua đôi tay đang đan chặt vào nhau của Ôn Nghiên, rồi lại nhắm mắt nghỉ tiếp.

Hơn hai mươi phút sau vẫn chẳng ai nói gì, cho đến khi xe bắt đầu giảm tốc vì tắc đường giờ cao điểm.

Chú Chu nhìn qua gương chiếu hậu, nói nhỏ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!