Chương 16: (Vô Đề)

Cố Lẫm Xuyên không hỏi vì sao Ôn Nghiên lại đột nhiên ôm anh. Tuy bình thường anh không thích đụng chạm tay chân, nhưng lần này có thể coi là một ngoại lệ.

Anh liếc mắt nhìn chân cậu một cái. Mắt cá chân tinh tế như chỉ cần gập nhẹ là đứt, quần ống rộng càng làm lộ vẻ trống trải.

Chân trần của Ôn Nghiên đang dùng lực giẫm lên chiếc dép ở chân còn lại.

Ngón chân với khớp rõ ràng tạo thành một đường cong duyên dáng kéo dài tới mu bàn chân với độ cong nhẹ, xen kẽ những đường mạch máu màu xanh nhạt.

Trắng trẻo, tinh xảo, có thần thái. Đôi chân Ôn Nghiên đẹp đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Cố Lẫm Xuyên nheo mắt lại.

Cái mắt cá chân kia… có lẽ nên đeo thêm gì đó mới hợp. Tốt nhất là có chút màu sắc tươi tắn, mỗi bước đi sẽ đong đưa nhẹ nhàng, thậm chí phát ra âm thanh dễ nghe…

"Tiên sinh?"  Chu thấy người đứng ngây ra ở cửa, mở miệng gọi.

Cố Lẫm Xuyên bừng tỉnh, nhận ra mình vừa mải suy nghĩ cái gì, liền hít sâu một hơi để ổn định lại.

Sau đó quay sang nhìn Ôn Nghiên, ánh mắt lạnh thấu xương:

"Đi dép cho đàng hoàng. Sau này không được đi chân trần trong nhà."

Sàn nhà không trải thảm, mà Ôn Nghiên thì cứ chạy lung tung khắp nơi với đôi chân trần trắng trẻo. Cậu định hoảng loạn cho ai xem?

Cuối cùng, anh liếc thêm một cái rồi điều khiển xe lăn đi thẳng.

Ôn Nghiên bị thái độ bỗng dưng cau có của anh làm cho ngẩn người.

"… Gì vậy trời…"

Cậu chạy tới sofa ngoan ngoãn xỏ lại dép, vừa nhíu mày vừa rối rắm hỏi Chu thúc:

"Tôi rõ ràng vừa ôm anh ấy mà anh ấy còn không giận. Sao vì cái dép mà lại nổi giận chứ?"

Chú Chu hết lòng bênh vực:

"Tiên sinh chắc là lo cậu bị cảm lạnh thôi."

Ôn Nghiên suy nghĩ rồi "à" một tiếng, lẩm bẩm: "Cũng đúng."

Hôm trước cậu bị bệnh, đúng là khiến Cố Lẫm Xuyên khổ sở không ít. Cậu còn nhớ rõ đêm đó anh nhìn mình cả đêm không chợp mắt. Thật mộng ảo.

Anh ấy nhất định không muốn cậu lại thành phiền toái.

Chờ lát nữa khi anh xuống lầu, cậu sẽ đảm bảo và xin lỗi một câu, vậy là xong.

Ôn Nghiên nghĩ thế.

Nhưng khi Cố Lẫm Xuyên thay xong quần áo xuống lầu, toàn bộ sự chú ý của Ôn Nghiên lập tức bị cái bình thủy tinh trên đùi anh thu hút.

Gì mà đảm bảo, gì mà xin lỗi… bay sạch khỏi đầu.

"Vỏ sò!" Cậu hớn hở chạy đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ xinh sáng bừng rực rỡ.

"Nhiều quá trời luôn!"

Cố Lẫm Xuyên đã lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày, đưa bình thủy tinh cho cậu rồi lạnh nhạt hỏi lại:

"Không phải em bảo muốn nhiều một chút à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!