Chương 15: (Vô Đề)

Thư ký Triệu tắt đèn pin trong tay, lén liếc nhìn Cố tổng thường ngày vốn lạnh nhạt như núi băng. Nhưng chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến cô giật nảy người.

Cô lại dám nhìn thấy trên gương mặt Cố tổng một chút dịu dàng trước nay chưa từng có, thậm chí bên môi còn lấp ló nụ cười như có như không.

Cố Lẫm Xuyên nhạy bén phát hiện nên quay đầu lại, thư ký Triệu lập tức cúi thấp đầu, mắt nhìn thẳng, làm như chẳng biết gì.

Lúc này Cố Lẫm Xuyên mới thu lại ánh mắt, tiếp tục nói vào điện thoại:

"Nghĩ xong chưa?"

Ôn Nghiên ậm ừ suy nghĩ một lúc, vò đầu rồi đáp:

"Em cũng không biết nữa, đẹp là được rồi. Tốt nhất là nhỏ nhỏ một chút, nhiều nhiều một chút… em muốn xâu thành chuông gió treo trong nhà."

Nói xong lại sợ anh không đồng ý, Ôn Nghiên nhỏ giọng hỏi:

"Được không?"

Dù gì thì cũng là nhà của Cố Lẫm Xuyên.

"Tuỳ em." Anh đáp.

Ôn Nghiên vui vẻ cười rộ lên.

Sau khi đề tài này kết thúc thì cả hai bên đều im lặng.

Ôn Nghiên không dám cúp máy trước, do dự một lúc lại rụt rè hỏi:

"Khi nào anh về?"

"Chiều mai."

"Vậy em chờ anh ở nhà."

Khi nói câu này thì Ôn Nghiên hơi ngượng ngùng, nhưng coi như cũng có kết thúc đàng hoàng.

"Ừ." Cố Lẫm Xuyên đáp rồi mới cúp máy.

Sau đó, thư ký Triệu đi theo vị Cố tổng cao cao tại thượng kia, tiếp tục cúi người trên bãi cát nhặt vỏ sò thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa. Cô còn mua một chiếc bình thuỷ tinh xinh đẹp ở sạp ven đường, bỏ được nửa bình mới rời đi.

Cố tổng thậm chí không cho cô cầm bình, tự mình ôm khư khư trong ngực như đang giữ báu vật.

Mà bản thân anh còn không nhận ra điều đó.

Về đến khách sạn thì cũng gần mười giờ tối. Lúc Triệu thư ký tới xác nhận hợp đồng lần cuối, Cố Lẫm Xuyên đang rửa vỏ sò.

Việc hoàn toàn có thể giao cho thư ký làm, nhưng anh lại tự tay làm.

Cứ như thể chỉ cần liên quan đến người ở đầu bên kia điện thoại, thì không muốn để bất kỳ ai khác can dự.

Ngón tay thon dài có khớp rõ ràng từng viên từng viên nhặt vỏ sò lên, tráng qua nước, rửa sạch rồi bỏ vào bình thủy tinh.

Những chiếc vỏ sò may mắn được lựa chọn dưới ánh đèn ấm vàng trong khách sạn đều ánh lên tia sáng long lanh, giống như hòn đá xám xịt qua tay thợ mài, biến thành ngọc quý.

Thật sự là rất đẹp. Thư ký Triệu nghĩ.

Ánh mắt cô chỉ dừng lại trên bình thủy tinh vài giây, Cố Lẫm Xuyên liền phát hiện. Anh đưa bản hợp đồng đã xác nhận xong cho cô, lau khô tay, lạnh nhạt hỏi:

"Sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!