Úc Châu. Bờ biển. Nhà ăn trên không.
Xung quanh và dưới chân đều là kính pha lê trong suốt. Ngồi ở đâu cũng vậy, chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài là có thể thấy trọn vẹn màu lam bao la của biển cả, sóng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Từng đợt bọt sóng trắng xóa lăn tăn đuổi nhau, giữa biển xanh và bãi cát vàng kim vẽ nên một dải tranh sơn dầu sống động và quyến rũ.
Cố Lẫm Xuyên liếc mắt về phía đó, thần sắc nhàn nhạt. Sau đó anh cúi đầu mở điện thoại xem giờ, mày khẽ nhíu lại.
Cuộc gọi của Ôn Nghiên là hơn mười phút trước. Khi đó, đối tác Úc Châu phía đối diện đã uống đến mơ màng, lưỡi cứng hết cả lại còn đòi mời anh uống rượu.
Một câu tiếng Anh nói ra cứ như tiếng Nga, làm màng nhĩ người ta muốn tan chảy luôn.
Cố Lẫm Xuyên một tay nâng ly rượu đỏ cụng ly lấy lệ, một tay mặt không biểu cảm mà... tắt máy.
Sau đó anh tiếp tục ứng phó thêm hơn mười phút nữa, buổi đàm phán có thể xem như trò hề kia cuối cùng cũng kết thúc. Anh ngồi trong xe lăn, lộ rõ vẻ mệt mỏi, đưa tay day day giữa hai hàng mày.
Anh gọi lại cho Ôn Nghiên mấy lần nhưng đối phương đều không nghe máy.
Không thấy điện thoại?
Hay đang giận anh?
Cố Lẫm Xuyên khẽ thở dài, cổ vẫn còn hơi cứng, anh xoay người vận động nhẹ một chút rồi cầm điện thoại gọi thêm lần nữa.
Thư ký Triệu vừa tiễn đối tác ra ngoài trở về thì thấy Cố tổng đang nghiêng người gọi điện thoại, ánh mắt dường như nhìn xa xăm. Chiếc điện thoại che đi một phần cằm sắc bén đầy góc cạnh, bên dưới là yết hầu rõ ràng nổi bật.
Vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ, nhìn đến mức mặt người ta... hơi nóng. Thư ký Triệu giật mình, vội vàng dời mắt đi, đứng lặng lẽ phía sau anh chờ chỉ thị.
Mười mấy giây sau, Cố Lẫm Xuyên buông điện thoại, khí thế rõ ràng lạnh đi mấy phần, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Xem ra là đối phương không nghe máy, tình huống như vậy đúng là hiếm. Không trách được Cố tổng nhìn có chút... không vui.
Không biết người bên kia là ai mà có bản lĩnh lớn đến vậy.
Thư ký Triệu bước chân trên sàn pha lê, tiếng giày cao gót vang lên lộc cộc. Cô nhẹ giọng mở miệng:
"Cố tổng, bọn họ đều rời đi rồi ạ."
Cố Lẫm Xuyên gật đầu nặng nề: "Nói với họ chín giờ sáng mai ký hợp đồng."
"Vâng." Thư ký Triệu lập tức cúi đầu liên hệ người phụ trách bên kia, thông báo Cố tổng sau khi khảo sát thực địa thì quyết định ký.
Lần này dự án đầu tư nghỉ dưỡng này xem như đã thành công. Đáng lý ra phải là chuyện vui mừng với cả hai bên.
Nhưng sắc mặt Cố Lẫm Xuyên chẳng có chút cảm xúc nào. Anh gõ nhẹ điện thoại rồi hỏi: "Vé về nước là lúc nào?"
"Mười giờ hai mươi sáng hôm sau." Triệu thư ký đáp ngay, những thông tin kiểu này cô đã ghi nhớ như in.
"Đổi lại thành sáng mai." Cố Lẫm Xuyên nhàn nhạt nói.
Anh muốn ký xong hợp đồng là bay về ngay.
Thư ký Triệu chỉnh lại lịch trình, sau đó hỏi anh có muốn về khách sạn luôn không. Cố Lẫm Xuyên lắc đầu: "Đi bãi biển Vàng một chuyến."
"Bãi biển Vàng?" Thư ký Triệu hơi ngạc nhiên.
Chuyến đi lần này không hề có sắp xếp ghé bãi biển Vàng, sao Cố tổng lại đột nhiên muốn đến đó?
Nếu muốn nhìn biển thì... ngay dưới chân đâu phải không có? Một vùng mênh mông bát ngát kìa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!