Chương 13: (Vô Đề)

Trước kia, Ôn Nghiên sống như mầm non trong nhà kính, bị nuôi trong sự bao bọc, thành ra quen với việc suốt ngày quanh quẩn trong nhà, dăm ba ngày không ra ngoài cũng chẳng có gì to tát.

Hơn nữa tuy bây giờ thể trạng cậu vẫn yếu, nhưng không còn yếu ớt như kiếp trước, chỉ cần ra khỏi vườn hoa là đã có người nhìn theo, cứ sợ cậu lập tức sẽ ngã gục xuống đất vậy.

Chỉ cần không bước ra khỏi khu biệt thự nhà họ Cố, thì cậu có thể đi đâu cũng được, dạo ở đâu cũng không ai cản. Chú Chu cũng không để ý, thậm chí còn vui vẻ đi cùng.

Lúc chiều tà thì Ôn Nghiên dạo tới bên hông biệt thự, xuyên qua một lối nhỏ thì phát hiện nơi này lại có một nhà kính trồng hoa, mà còn là kiểu rất cũ kỹ mang hơi thở thời gian.

Ôn Nghiên mừng rỡ quay sang hỏi chú Chu: "Ở đây lại còn có cả nhà kính trồng hoa? Sao không ai chăm thế?"

Cậu hí hửng chạy tới, chú Chu định ngăn lại nhưng không kịp, há miệng hít vào một hơi rồi lặng lẽ theo sau cậu.

Ôn Nghiên đẩy cửa nhà kính ra, hất lên lớp bụi mỏng phủ phía trên, bên trong trông chẳng khác gì đã lâu không có người chăm nom, trong góc còn có mạng nhện giăng kín.

Cảm giác nơi này hơi hoang tàn, hoàn toàn không hợp với sự tráng lệ của biệt thự, như thể là vật còn sót lại từ một thời kỳ nào khác.

Vừa bước vào thì Ôn Nghiên cảm thấy như thể mình đang xuyên về mấy chục năm trước.

Dưới chân vướng phải gì đó, cậu suýt thì ngã nhào. Chú Chu "ôi" một tiếng, vội vàng đỡ lấy cậu: "Cẩn thận chút."

Nếu mà ngã thật thì bệnh lại tái phát thì đến lúc đó tiên sinh lại lo.

"Không sao đâu, cảm ơn chú Chu." Ôn Nghiên tò mò hỏi tiếp.

"Chú Chu vẫn chưa nói, nơi này sao lại để trống thế? Cũng chẳng có ai chăm luôn?"

Chú Chu ngập ngừng rồi giải thích: "Tiên sinh không có hứng thú với mấy thứ này, cũng không thích trong nhà có nhiều người đi lại lằng nhằng, thấy phiền nên chỗ này cứ thế để không."

Ôn Nghiên gật đầu: "À…" Nhưng trong lòng lại càng thắc mắc.

"Nếu anh ấy không thích, thì sao còn xây thêm nhà kính hoa ở đây làm gì?"

Đã xây còn mặc kệ thì chẳng phải làm chuyện thừa sao?

Hơn nữa nơi này cách biệt thự chính cũng gần, chỉ cần đi qua một lối nhỏ là tới, giờ đứng đây từ cửa sổ còn có thể nhìn thấy sân bên kia của biệt thự.

Ôn Nghiên giơ tay ra làm động tác đo đạc, cảm giác vị trí và góc độ của nhà kính này giống như được cố ý chọn sẵn.

"Cái này…"

Mấy ngày nay ở chung, chú Chu đối với Ôn Nghiên cũng trở nên thoải mái hơn. Ông vốn là người thích tính cách của Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên nhìn ra ông đang do dự, dè dặt hỏi: "Chú Chu, có phải tôi hỏi chuyện không nên hỏi không?"

"…Không phải đâu."

Trong lòng chú Chu hiểu rõ, tuy tiên sinh ngoài miệng không nói nhưng chắc chắn là có phần đặc biệt với Ôn Nghiên.

Huống hồ chuyện này cũng không phải điều gì cấm kỵ, người trong đại gia tộc ai cũng ít nhiều biết, nên cho cậu biết cũng chẳng sao.

Vì thế chú Chu thở dài, ánh mắt trở nên xa xăm: "Nhà kính này thật ra có một ý nghĩa đặc biệt."

Thực ra căn biệt thự này vốn là một toà dương lâu cũ kỹ, là sản nghiệp tổ tiên để lại từ thời dân quốc. Bà nội của Cố Lẫm Xuyên tức là cố lão phu nhân khi về già từng sống tại đây.

Cố lão phu nhân rất thích chăm cây trồng hoa, nhà kính này chính là bà cố ý cho người xây lên. Khi còn nhỏ, Cố Lẫm Xuyên hay tới đây chơi lắm.

Về sau, khi cố lão phu nhân qua đời thì toà nhà này để lại cho Cố Lẫm Xuyên khi ấy mới mười mấy tuổi, anh cứ thế sống ở đây.

Cho đến hai năm trước, trong nhà họ Cố xảy ra một chuyện và Cố Lẫm Xuyên gặp tai nạn giao thông. Đêm hôm đó, toà dương lâu bị cháy rụi, không thể phục dựng lại được như cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!